Từ khi Đinh Khánh Lam hẹn với Triệu Hoàng Sinh trở về, Lý Ngộ Tranh vẫn rất lạ. Anh lúc nào cũng tỏ ra khó chịu, rồi lúc nào cũng né tránh cái ôm của Đinh Khánh Lam, cứ để cô phải cưỡng ôm mới chịu ngoan ngoãn nằm yên. Ở lớp cũng nói chuyện ít đi, lại còn bắt đầu đáp lễ Trạch Thanh Hy nữa chứ! Quả là khiến người ta tức chết mà!
"Lý Ngộ Tranh! Rốt cuộc mày bị làm sao thế hả?" Đinh Khánh Lam hết chịu nổi, giật phăng cái khăn mà Lý Ngộ Tranh đang dùng để lau tóc kia đi. Cô giữ chặt lấy hai má của Lý Ngộ Tranh, ép anh nhìn thẳng vào mình. Từng giọt nước từ trên mái tóc ướt của anh nhỏ xuống bàn tay trắng nõn của Đinh Khánh Lam, ánh mắt cô nghiêm túc dị thường.
"Sao là sao?" Lý Ngộ Tranh nghiêng đầu khó hiểu.
"Mày... Dạo này làm sao thế?"
"Sao là sao?" Cô đang nói về cái gì?
"Mày lạ lạ sao ấy?"
"Lạ chỗ nào? Sao? Tiến triển tới đâu rồi?" Lý Ngộ Tranh gỡ những ngón tay của cô ra, thẳng chân đi tới cạnh giường ngồi xuống.
"Tiến triển cái gì cơ?" Đinh Khánh Lam nhìn theo tấm lưng anh, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Triệu Hoàng Sinh, dạo này cậu ta hay tới tìm mày quá nhỉ?"
"À... ừ. Thì sao?" Cô vẫn không hiểu?
"Yêu chưa?" Lý Ngộ Tranh ngước mắt nhìn Đinh Khánh Lam, trong ánh mắt không chứa bất kì cảm xúc gì. Yêu chưa? Anh hỏi cô với cậu ta yêu chưa? Yêu gì cơ? Bộ... Lý Ngộ Tranh biết chuyện đó rồi?