Lý Ngộ Tranh cũng không biết nhiều về nấu nướng, nhưng chí ít cũng biết vài món đơn giản. Trong nồi cơm vẫn còn khá nhiều cơm nguội, anh quyết định sẽ làm món cơm rang thập cẩm. Vừa hay nhà Đinh Khánh Lam đã có đủ nguyên liệu. Con lợn kia vẫn cứ ngủ say, để anh đây phải cực nhọc xuống bếp thế này đấy!
Món cơm rang đối với anh là quá đơn giản. Chẳng mấy chốc là đã hoàn thành. Đĩa cơm cũng đã được bưng bê lên tận nơi cho Đinh Khánh Lam. Dù sao cô cũng vừa mới ngủ được có hai mười phút, nên vẫn là để cô ngủ tiếp đi, khi nào dậy thì ăn vậy. Lý Ngộ Tranh trèo lên giường nằm cạnh Đinh Khánh Lam, như cảm nhận được có hơi thở quen thuộc bên cạnh, cô liền trở mình quay qua ôm chặt lấy thắt lưng Lý Ngộ Tranh. Anh dở khóc dở cười nhìn con sâu lai lợn bên cạnh, từ từ nhấc đầu cô lên gối vào tay mình.
"Hí hí, anh đẹp trai!" Giọng nói bé tí như muỗi kêu vang lên. Lý Ngộ Tranh trầm ngâm nhìn Đinh Khánh Lam đang cười khúc khích nói mớ. Đù, con nhóc này lại mơ thấy cái gì thế này?
Lý Ngộ Tranh vẫn âm thâm tính giờ, hai tiếng đồng hồ trôi qua, cơm cũng đã nguội tanh nguội ngắt. Lý Ngộ Tranh quyết định lay lay người gọi Đinh Khánh Lam dậy.
"Khánh Lam, dậy ăn cơm đi. Con chó này!!"
Mặc cho Lý Ngộ Tranh gọi rát cả cổ họng, cô nàng