Căn nhà hoang sơ, màng nhện chi chít chằng chịt qua nhưng vách tường, cứ thi thoảng lại vướng vào mái tóc đen dài của cô gái. Cô gái ấy vẫn rất bình tĩnh mà tìm kiếm lối ra, cho tới khi dừng lại tại một căn phòng đang mở cửa. Cô gái đã khá mệt mà quyết định nghỉ ngơi, đẩy cửa bước vào...
"Aaaaaaaaaaa, Ngộ Tranhhhhhhhhhhhh!!!" Đinh Khánh Lam hét toáng lên, tung chăn ôm chặt cứng lấy Lý Ngộ Tranh đang ngồi ngơ ngác bên cạnh. Có gì đáng sợ hay sao? Trong căn phòng, một người đàn bà tóc dài tới đầu gối, đang ngồi chải tóc. Cô gái vừa bước vào, người đàn bà từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tiều tụy nhìn cô gái trước mặt mà nở một nụ cười quỷ dị. Cô gái ấy trợn tròn mắt, mặt cắt không còn một giọt máu, không nghĩ ngợi liền quay đầu hốt hoảng chạy đi.
"Có gì đâu mà sợ dữ vậy!" Lý Ngộ Tranh đưa một tay ra ôm nhẹ lấy Đinh Khánh Lam đang run lẩy bẩy. Mặc dù cô rất sợ ma, cực kì sợ ma, nhưng mỗi lần Lý Ngộ Tranh bật lại chẳng bao giờ cản mà lại tỏ vẻ rất hứng thú. Cứ như thể muốn khám phá vậy, thế mà lần nào cũng ôm cậu đến tê cả người.
"Mày có điên không? Ma kìa, ghê quá!" Giọng nói cô cũng run run, cánh tay ôm chặt Lý Ngộ Tranh hơn.
"Bỏ tao ra