Mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng gia chủ đâu, khiến cho cả toàn khách cảm thấy sốt ruột. Quả là không giống ai, chẳng phải theo thường lệ đều phải ở ngoài tiếp khách ngay từ khi có vị khách đầu tiên hay sao? Vậy mà đã bảy giờ ba mươi vẫn chẳng thấy bóng dáng một trong hai vị gia chủ nào.
"Lý gia chủ và Đinh gia chủ đâu nhỉ? Tôi từ đầu tới cuối vẫn không thấy họ đâu"
"Tôi cũng vậy"
"Có cần phải giấu mặt như vậy không?"
"..."
"..."
Vô số lời nói nổi lên, nhưng được một lúc liền thấy cùng lúc Đinh Lý và Lý Ngộ Trình bước ra từ sảnh chính. Hai ông sánh vai nhau bước ra, ai nấy đều rất phong độ và lịch thiệp. Thật sự không thể lẫn vào đâu được cái khí thế này. Đinh Lý cùng Lý Ngộ Trình mỗi người một hướng, cùng nhau bắt đầu tiếp khách. Ai ai cũng cảm thấy kính nể, vì ở đây chẳng ai có thể ngang hàng với hai con người này. Đến Triệu gia cũng gọi là lớn mạnh, mà cũng còn phải cúi đầu xin thua con trai của đối tác. Vậy thì ai có nổi cái quyền được phép không nể mặt?
Trạch Thanh Hy đi được nửa đường, gặp ngay Quách Yến Trang và Mặc Tần Sênh đang đi ra.
"Con chào hai bác"
"Ừ chào con" Quách Yến Trang vui vẻ chào lại, Mặc Tần Sênh cũng gật đầu. Trạch Thanh Hy lại không muốn mất thời gian ở đây, liền hỏi thẳng vấn đề:
"Anh Tranh đâu ạ?" Trạch Thanh Hy hỏi xong câu này, mới cảm thấy có gì đó không được ổn thỏa cho lắm, lại bù thêm: "Cả... chị dâu nữa"
Cái tiếng "chị dâu" phát ra từ cổ họng thật khiến cho cô ta muốn ngay lập tức thò tay vào họng móc cho ói ra. Chướng cổ chết đi được!
"Hai đứa nó đang bận một chút, lát sẽ ra ngay. Con chịu khó chờ nhé"
Quách Yến Trang nói rồi cùng Mặc Tần Sênh ra ngoài, Trạch Thanh Hy đứng đấy mà tức tối không thôi. Bận cái quái gì! Cô ta tiếp tục tiến vào, đúng lúc Đinh Khánh Lam từ trên lầu đi xuống.
"Ồ, em họ làm gì ở đây vậy?" Đinh Khánh Lam nở một nụ cười quỷ quái, lên giọng mỉa mai. Trạch Thanh Hy nghe cái kiểu giọng này, mọi bực tức trong lòng đều không thể nhịn nổi nữa.
"Con hồ ly" Cô ta tiến tới kéo mạnh tay Đinh Khánh Lam xuống đứng