"Không được uống" Khánh Chi nhíu chặt chân mày, ánh mắt cảnh cáo hướng thẳng về phía Trạch Thanh Hy. Khuôn mặt đang thỏa mãn kia bỗng cứng lại, tim cũng đập nhanh hơn một chút.
"Tại sao?" Bản thân dù rất lo lắng rằng đã bị phát hiện, nhưng Trạch Thanh Hy vẫn cố gắng bình tĩnh hết sức có thể.
"Anh Ngộ Tranh, trong đó có thuốc, anh có thể cho người lục soát cô ta được không?" Khánh Chi không trả lời cô ta, mà quay đầu nói thẳng với Lý Ngộ Tranh. Vì nó biết, Trạch Thanh Hy có gia thế khá lớn. Nếu như Khánh Chi trực tiếp nói ra hoặc hành động gì, người chịu thiệt không ai khác ngoài nó và cả gia đình nhà chị Lam. Vậy nên, Lý Ngộ Tranh là người duy nhất có thể giúp Khánh Chi. Anh Ngộ Tranh yêu chị Lam như vậy, đụng tới chị ấy có khác gì chán sống không?
"Người đâu, soát" Lý Ngộ Tranh không hề nể mặt dù cô ta có là em họ, vì nhìn mặt cô bé Khánh Chi này không có vẻ gì gọi là đang đùa giỡn cả. Ngay từ đầu anh đã cảm giác có điều gì đó không ổn, Trạch Thanh Hy mà lại có thể tỏ ra thân mật với Đinh Khánh Lam? Chỉ có thể là vì mục đích gì đó.
Trạch Thanh Hy khẽ nuốt nước bọt, mồ hôi đang bắt đầu chảy xuống. Nhìn những tên hậu vệ đang tiến lại gần mà sắp hoảng tới nơi. Nhưng...
"Dừng lại" Trạch Đông Lam từ trong đám đông hô to, vững vàng tiến lên phía trước. "Ngộ Tranh, đây là em họ con. Con có thể vì một con nhỏ xa lạ này không có lí do gì đòi soát liền soát?"
"Đúng rồi đó, cô ta là ai mà ăn nói hàm hồ như vậy?"
"Nên nhớ Trạch gia là ai chứ?"
"Lý công tử cũng hàm hồ quá rồi chăng?"
...
..
Trạch Thanh Hy nghe tiếng ba mình cùng những tiếng bênh vực xung quanh, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lúc này, cô ta mới lấy một hơi thật sâu để vờ thanh minh:
"Anh họ, chị dâu, em không ngờ hai người có thể nghĩ em là người như vậy!"
Cô ta nói rồi còn chảy vài giọt nước mắt, Khánh Chi nắm chặt tay thành quyền, thật muốn xông lên đấm vào mặt cô ta ngay lập tức. Chính mắt nó đã nhìn thấy, giờ lại chỉ cần một lời nói liền có thể chối bay đi?
"Khánh Chi!