Sáng hôm sau, Đinh Khánh Lam dậy từ rất sớm. Vì Lý Ngộ Tranh ngủ lại nhà cô nên chẳng sợ bị muộn học, đã có Đinh Khánh Lam gọi thì sợ gì chứ? Vậy là anh bạn nào đấy cứ vậy mà ngủ, chẳng lo lắng gì.
"Lý Ngộ Tranh, dậy đi học!" Đinh Khánh Lam cầm cặp sách, không chút ngần ngại mà ném thẳng vào Lý Ngộ Tranh vẫn đang ngủ như cóc chết.
"Mấy giờ rồi?" Giọng nói của anh vẫn còn rất mơ hồ ngái ngủ.
"Bảy giờ mười lăm, nhanh lên!"
"Ừm"
Lý Ngộ Tranh biếng nhác lết xác xuống giường đi vào nhà tắm. Mười lăm phút sau đi ra với bộ dạng hoàn toàn khác, đồng phục đã chỉnh tề. Vậy là hôm nay lại được một hôm đi học sớm, quả thực rất hiếm nha, chỉ khi Lý Ngộ Tranh ngủ nhà Đinh Khánh Lam mới được như vậy. Nhà Lý Ngộ Tranh khá xa chỗ Đinh Khánh Lam đang ở, từ khi lên đại học cô đã quyết định ra sống riêng rồi, chỉ vì cái tính thích tự do của cô thôi. Vậy nên lần nào đón cô đi học cũng sát giờ.
"Mày xin mẹ ra ở riêng với tao luôn đi." Đinh Khánh Lam vừa mang giày vừa bảo.
"Để mày có cái gối ôm siêu cấp xịn xò chứ gì?"
"Thằng điên!"
Tới trường cũng chỉ mới bảy giờ bốn mươi, sớm hai mươi phút lận. Ngồi trong lớp, Lý Ngộ Tranh thì lăn ra ngủ tiếp, còn Đinh Khánh Lam thì chống cằm suy nghĩ vu vơ.
"Tiểu Tranh Tranh, em họ mày về thì sao thế?" Không biết cô nghĩ tới cái gì mà quay sang hỏi Lý Ngộ Tranh.