Lạc Ngạn Tinh nhìn sự phân bố chỗ ngồi trong lớp từ bục giảng và cau mày.
Lớp học được chia theo chiều dọc thành bốn hàng theo cách kê hai bàn cạnh nhau, nhưng ban đầu lớp có 40 người, bây giờ tính cả Địch Tiểu Địch là 41 người nên Địch Tiểu Địch phải ngồi một mình. Nhưng không phải là phía trước mà là ở cuối cùng.
Địch Tiểu Địch cũng phát hiện chỗ ngồi chỗ ngồi có vấn đề trong phòng học không thừa bàn đoán chừng phải dời đi nơi khác nhưng đây không phải vấn đề
Cô nhìn Lạc Ngạn Tinh:
"Cậu đang ngồi ở đâu"
Lạc Ngạn Tinh chỉ vào hàng cuối cùng của dãy thứ 2 bên cạnh cửa:
"Ở đó"
Địch Tiểu Địch có thị lực tốt nhìn theo hướng Lạc Ngạn Tinh chỉ trên bàn có một chồng sách cao, nhưng tất cả đều trông rất mới trên chồng sách còn đặt một bộ đồng phục bóng rổ rất tùy tiện nhưng không lộn xộn như cô tưởng tượng
Địch Tiểu Địch mỉm cười, sau đó nói với Lạc Ngạn Tinh:
"Mình chưa quen ai trong lớp vậy mình ngồi sau cậu được chứ?"
Lạc Ngạn Tinh cau mày "thanh mai trúc mã" mà cậu nói với Lão Từ trước đây hoàn toàn không phải là một trò đùa.
Có thể nói, những năm đó cậu và Địch Tiểu Địch lớn lên cùng nhau, cậu đã hình thành thói quen quan tâm Địch Tiểu Địch mãi cho đến khi bị đưa về Lạc gia cậu đột nhiên mất liên lạc với Địch Tiểu Địch..
Giờ phút này nghe Địch Tiểu Địch nói Lạc Ngạn Tinh theo bản năng cân nhắc lời nói của cô lắc đầu nói:
"Cậu muốn ngồi chỗ nào cũng được, nhưng cách bục giảng quá xa để mình hỏi xem có ai có thể đổi chỗ ngồi không. Mình thấy hàng dãy ở giữa sẽ tốt hơn không cách bục giảng không quá xa."
Lạc Ngạn Tinh định tìm người đổi chỗ ở hàng giữa cậu ngồi một mình ở phía sau ghế trống nhường cho Địch Tiểu Địch.
Địch Tiểu Địch cảm thấy vị trí mình chọn rất tốt bình thản nói:
"Không sao mình cảm thấy chỗ đó rất được thị lực của mình rất tốt."
Lạc Ngạn Tinh vẫn cảm thấy không ổn:
"Những người phía sau rất ồn ào họ sẽ khiến cậu không thể đọc sách."
Địch Tiểu Địch nhìn Lạc Ngạn Tinh khẽ mỉm cười gương mặt hơi cong lên giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo:
"Không phải có cậu sao? Cậu có thể quản bọn họ mà?"
Lạc Ngạn Tinh sửng sốt sau đó mỉm cười vươn tay búng lên trán Địch Tiểu Địch giống như