"Em tỉnh rồi!"
Gì vậy? Thanh Trúc nặng nề mở mắt, hai mí mắt cô cứ như dính lấy nhau, thật khó chịu... Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt, cô đưa mắt nhìn xung quanh, thật lạ lẫm...
"Thanh Trúc! Phạm Thanh Trúc!"
Người đàn ông này là ai? Anh ta đang gọi cái gì? Thật mệt, đầu thật nặng, nhưng sao muốn gọi tên một người quá... Cô mấp máy môi.
"Quốc Dương..."
Tiếng của cô rất khẽ, rất mong manh, mong manh như chính bản thân cô vậy.
"Ừ, anh đây..."
Cô thấy tay trái mình bỗng nhiên được siết thật chặt, giọng nói kia sao quen thuộc đến thế? Sao ấm áp đến thế?
Toàn thân cô như được thả lỏng, đầu cũng bớt đau, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ hai tỉnh dậy, vẫn là người đàn ông đó.
Anh vẫn sốt sắng gọi tên cô, siết chặt tay cô, cô cảm nhận được, tay anh thật ấm áp. Anh khẽ vuốt lại tóc cho cô, cô cảm nhận được, tay anh thật dịu dàng. Nhưng...
"Anh... là ai?"
Cô khó nhọc, thều thào hỏi.
Anh sững sờ.
Sao vậy? Sao ánh mắt anh lại bi thương đến vậy? Sao lại chất chứa nhiều điều muốn nói như vậy? Sao lại... khiến cô đau lòng như vậy?
Anh đứng dậy bỏ đi.
Tay... thật lạnh lẽo.
Lần này cô không ngủ được, cứ khép mắt lặng lẽ nhìn bàn tay trái chính mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau, anh trở vào cùng một vị mặc áo trắng. Ông ta hỏi, cô là ai?
Cô là ai?
Phải, cô là ai?
Đầu trống rỗng, cô không hiểu, cô là ai? A, đầu đau quá, đau quá...
Cô đưa tay lên ôm đầu, mắt mở to. Cô là ai ư? Cô không biết, cô không nhớ, không hiểu.
Đau.
Cô muốn gào thét, nhưng cổ họng như nghẹn lại, không thể phát ra tiếng. Cô cứ tạo ra những thanh âm "a, a" khàn khàn, đứt quãng. Hô hấp cô dồn dập. Rốt cuộc cô là ai?
Trước khi lịm đi lần nữa, cô lại bắt gặp ánh mắt anh, đau khổ, buồn bã, tự trách, thương tiếc... tất cả chứa trong một ánh nhìn đó.
Là dành cho cô? Hay ai khác?
----
Tỉnh dậy, cô vẫn thấy anh ngồi đó, anh nói anh là chồng cô, tên Hoàng Quốc Dương.
Còn cô, là vợ anh, tên là Phạm Thanh Trúc.
Anh nói cô hậu đậu, xuống cầu thang bị ngã đập đầu, rồi mất trí nhớ, giờ đang nằm viện.
Anh nói cô cưới anh được một năm rồi.
Anh nói anh rất yêu cô, cô cũng rất yêu anh.
Cô tin hết, vì khi tỉnh lại cái tên cô gọi đầu tiên là Quốc Dương, vì ánh mắt chân thành của anh, vì trái tim đập liên hồi mỗi khi anh dịu dàng chạm vào, đã nói lên tất cả.
Cô rất yếu, không thể tự mình đi lại, anh luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô, buổi chiều đẩy xe lăn của cô dưới sân trước bệnh viện, trò chuyện.
Ngày tháng cứ yên bình yên bình, thi thoảng có hôm anh hỏi cô.
"Em có nhớ ra được chuyện gì không?"
Cô vẫn một mực lắc đầu.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, cô thấy mắt anh lại thoáng buồn, nhưng có cả sự nhẹ nhõm.
Vì sao anh lại thấy nhẹ nhõm?
Đã bao lần, cô hỏi anh chuyện quá khứ, nhưng anh đều lảng tránh, cười trêu đùa.
"Không kể, để em tự nhớ lại."
Cho đến một hôm, cô bắt gặp anh và một người phụ nữ trước cửa phòng bệnh.
"Con bé có nhớ được gì không?"
"Không ạ."
"Con vẫn định giấu con bé sao?"
"Cô ấy quên, có lẽ do số mệnh, con muốn chăm sóc cô ấy thật tốt, yêu cô ấy, làm cô ấy yêu con, tất cả, lại từ đầu."
"Nếu con bé nhớ lại, và muốn rời bỏ con?"
"Con vẫn chưa nghĩ tới. Nhưng cô ấy ở hiện tại, không chán ghét con, vậy là đủ..."
"Hoàng Quốc Dương, con có thấy con quá ích kỉ không? Tuy mẹ cũng muốn Trúc làm con dâu, nhưng con bé hiện tại cứ lơ mơ không hiểu chuyện, ngu ngốc tin mọi lời con nói, con xem vậy được không? Tương lai con bé sẽ như thế nào? Tiếp tục bị con lừa gạt?"
"Con..."
Phía bên kia cánh cửa, cô không còn nghe được điều gì nữa.
Đó là mẹ anh? Anh giấu cô? Giấu cái gì? Cô phải nhớ lại cái gì?
Cô là ai?
Anh nói cô là Phạm Thanh Trúc, là vợ anh, có đúng vậy hay không? Hay là anh... lừa cô?
Không, anh sao có thể lừa cô được, sao có thể, anh tốt với cô đến vậy cơ mà...
Đầu đau. Đau ê ẩm. Đau nhói từng cơn.
Cô gắng gượng trèo từ chiếc xe lăn lên giường. Đau quá...
Hôm sau tỉnh dậy, anh đã ngồi đó. Anh dịu dàng đỡ cô ngồi thẳng, đút từng muỗng cháo cho cô. Ánh mắt nhìn cô rất trìu mến, tình cảm thẳng thắn không hề che đậy. Giọng nam trầm ấm hỏi han sức khoẻ của cô, như bao ngày khác.
Tất cả, là giả dối?
"Quốc Dương, anh có giấu em điều gì không?"
Cô cúi gằm mặt, nhẹ nhàng hỏi.
"Em lại nói linh tinh gì vậy? Em nói xem anh giấu em điều gì?"
Cô túm lấy áo anh.
"Quá khứ của em."
Cô thấy anh giật mình. Như mọi lần, anh lại bảo.
"Không kể. Anh để em tự nhớ lại."
"Em không nhớ được!" Cô gần như là hét lên.
Rồi cô ngẩng mặt, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nhưng thập phần yếu ớt nhợt nhạt. Giọng cô càng ngày càng run rẩy, tay túm chặt áo sơ mi của anh.
"Anh rốt cuộc... giấu em cái gì?"
Lần này, cô nhìn thấy đáy mắt anh xao động dữ dội.
"Thật sự là không có gì."
Anh nói dối.
Hôm sau, hôm sau nữa, cô liên tục hỏi anh.
"Em là ai? Rốt cuộc em là ai?"
"Em có phải Phạm Thanh Trúc? Có phải vợ anh?"
"Có thật em bị ngã đập đầu vào tường không?"
"Hoàng Quốc Dương, nói cho em!"
Cô gần như là điên dại, gào thét, ngày càng quá đáng. Ban đầu anh một mực khẳng định, về sau đối với những câu