(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian trôi qua thật nhanh, cùng trên con đường này cũng cùng hai người nhưng họ đã lớn đã trưởng thành đã có những dự định trong tương lai. Thanh xuân của họ cũng chỉ còn 2 năm nữa, 24 tháng, 730 ngày, 17 520 giờ. Thời gian thật đáng sợ nhưng đáng sợ nhất là chúng ta quên mất những gì chúng ta đã trải qua trong quá khứ, quên mất những người đã cùng chúng ta lớn lên...Đợi đến lúc cậu bước tới gần mình cô khoác vai cậu nhẹ nhàng nói:-Thế Anh à, cậu còn nhớ đám đàn em 7 chú lùn của tớ không? Cái lần đầu tiên tớ được gọi là đại ca đấy, xong tụi nó đi thành phố Hồ Chí Minh rồi.Cậu mơ hồ nhớ lại. 7 chú lùn... đàn em... còn cả thành phố Hồ Chí Minh đúng rồi cậu nhớ lại được rồi đó là những người làm cô khóc, là lần tiên cậu thấy cô khóc.Cậu ừ một tiếng ánh mắt lo lắng nhìn về phía cô may mắn thay cô chỉ đang hoài niệm không phải đau buồn. Hồi bé cậu an ủi cô mãi mới nín khóc đấy giờ cô mà khóc thì chắc đứng hình mất thôi.-Cậu đang nhớ họ hả? Có gì muốn tâm sự thì cứ nói đường về nhà còn dài không được giữ trong lòng tớ sẽ không chê cậu nói nhiều đâu. Miễn sao đừng khóc là được xấu lắm.-Cậu muốn cô cười cơ co khóc tim cậu đau lắm.Bé thỏ đang an ủi, quan tâm cô sao? Ồ vinh hạnh của cô thật muốn trêu chọc một chút nhưng phải kiềm chế lại không được mất bình tĩnh phải giữ liêm sỉ cho con cháu tương lai. Dễ thương chết mất.-Không phải lo lắng cho tớ, giờ tớ cũng lớn rồi cũng biết thông cảm cho họ. Cuộc sống này là vậy mà họ cũng đã có quyết định riêng cho mình. Tớ không còn ích kỉ muốn giữ họ cho riêng mình chỉ là tớ hơi vấn vương dù gì họ chính là tuổi thơ của tớ. Lời hứa năm đó mong họ vẫn còn nhớ, Thế Anh à tớ đang có cảm giác họ sắp tới thăm tớ rồi.-Đúng vậy họ sắp tới thăm cậu rồi mặc dù không biết chính xác là khi nào cho nên cậu nên vui vẻ nếu bất chợt họ về thấy cậu buồn thì làm sao?Cô cười ha ha vài tiếng dắt tay cậu tới một cái cây nọ rồi chỉ lên cây: -Tớ không biết hôm nay tớ bị làm sao nữa cứ mãi nhớ về quá khứ thôi... Thế Anh cậu còn nhớ cái cây này chứ gợi ý đây chính là một kỷ niệm quan trọng của bọn mình cho 5 phút nghĩ rồi nói.Chuyện quan trọng vậy làm sao cậu quên được không nhờ nó làm sao cậu mới gặp được cô một thiên thần nhỏ.-Không cần thêm 1 phút nào tớ cũng có thể nói luôn. Đây chính là cái cây nhà chú Thẩm chính là nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nhật Hạ à cậu không biết lúc đó cậu xinh xắn đáng yêu cỡ nào đâu.-Xời tớ mà lúc nào chả xinh vậy nên cậu lo mà giữ vợ cẩn thận không là bị cướp đấy. Đánh rơi là vô tay người khác lúc đó đừng hối hận.Khụ khụ lại tiếp rồi, mặc dù cậu mong muốn cô làm vợ cậu nhưng nói thế này thật ngoài sức tưởng tượng mà.-Nhật Hạ...cậu đúng là đồ mặt dày mà ai... ai là chồng cậu chứ?- Nói xong có chút hối hận chẳng qua không có can đảm để thổ lộ với cô.Cậu định bỏ chạy thì bị cô kéo lại, ánh mắt tinh nghịch cười cười áp sát cậu vào thân cây: -Hử cậu không muốn? Mặt dày thì mặt dày cũng chỉ mình cậu được thưởng thức. Sao nào có ý kiến gì