(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uể oải thật. Cô vươn vai thở dài, đánh nhau xong cô mất nhiều sức lắm chứ bộ. Giờ lại còn phải đứng đợi bé thỏ, rõ ràng kêu dọn nhanh lắm mà để cô đợi thế này đây. Hình như cô có cảm giác hai chân sắp lìa khỏi xác mất thôi.Hu hu nhanh lên đi cô mỏi chân lắm rồi á!!!-Trời ơi! Tên chậm chạp kia ngươi có nhanh lên không hả? Tính ngủ trong đó hay gì trời.Có một giọng nói nam trầm lạnh lùng vang lên từ trong nhà chứng minh mình chưa ngủ quên trong đó: -Cậu to tiếng cái gì, vô phụ tớ với. Tớ không tìm thấy sách toán đâu cả.Bé thỏ đúng là phiền phức đồ của mình mà cũng không tìm được. Rồi lỡ mai sau bỏ quên cô ở nơi nào đó chắc cũng không biết mất thôi.Híc cô không muốn nhúc nhích đâu lười lắm. Cái chân này lười biếng cái gì chồng tương lai đang gặp khó khăn kia kìa. Không vô giúp là mất chồng đấy.Dù không muốn nhưng cô vẫn phải lết chân đi vào nhà. Căn nhà cậu vẫn như hồi xưa dù đã sửa lại một vài lần nhưng nó vẫn giữ được nét vẫn có. Dù đã được mẹ cậu sửa đi sửa lại 11 năm nay nó vẫn trông như mới bởi sự chăm chỉ lau dọn. Mẹ chồng thật sạch sẽ a~ Chả bù cho đứa con dâu này...-Hu hu Thế Anh à đợi tớ xíu tớ lên giúp cậu tìm ngày đây... Đường còn dài quá hành trình còn nhiều chông gai liệu tớ có vượt qua không đây?Khụ giọng điệu này là sao đây. Cậu chắc chắn đó là lười biếng. Nghĩ tới dáng vẻ của cô khiến cậu phì cười. Bộ dáng này cô hầu như không thể hiện với ai chỉ những người thân thiết mới thấy nếu để mấy đứa học sinh thấy chắc đứng hình mất hình tượng soái tỷ sẽ bay đi đâu.Ai da mãi mới tới phòng cậu a~ Cô cố gắng lắm mới lết lên đây được. Cuộc sống khó khăn cứ thích thử thách đứa lười như cô.-Tớ tới rồi đây cậu tìm thấy sách toán chưa?Cậu không