(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hu hu mới có giấc ngủ ngon mà... đã bị đánh thức rồi. Đồ mỹ nam vô lương tâm, đối xử với vợ tương lai như vậy đấy!- Cô cất bàn chải đánh răng vào ly, nơi ban đầu của nó. Nhanh chóng thay bộ quần áo đồng phục cấp 3. Dù đồng phục trường có nghiêm túc thế nào chỉ cần Nhật Hạ mặc lên liền biến thành một bộ thời thượng vô tư và có phần hơi cá biệt.Nhìn bản thân trong gương sửa sang lại một chút cô hài lòng: -Ôi nhan sắc dễ gây thương nhớ này là của ai? Của ai? Ha ha là của mỹ nữ ta đây. La la la tôi là mỹ nữ xinh đẹp.-Vừa tự luyến Nhật Hạ vừa cất sách vô cặp một học bá không thể thiếu sách.Mới chỉ bước ra cửa phòng một mùi hương thơm ngon của bữa sáng bay ngang qua làm bụng Nhật Hạ cảm thấy hơi đói. Ưm mùi hương này chắc chắn là do Thế Anh nấu, hi hi chỉ cần ngửi sương sương cô cũng đã nhận ra nghiện cậu quá mà, vô thức Nhật Hạ đưa tay lên xấu hổ sờ mũi.Hết bị cậu quyến rũ lại tới món ăn, sức chịu đựng cô đây có hạn à nha!Cô ngồi xuống, chống cằm dõi theo bóng lưng ai đó chống cằm ra lệnh -Bạn đầu bếp gì ơi! Cho vị khách này một suất ăn sáng miễn phí.-Này, bà kia đang ra lệnh ai đấy. Từ từ, cậu đợi xíu tớ mang ra ngay. Nhớ ăn nhanh đấy, sắp muộn học nếu muộn cậu cũng biết hậu quả đó!- Cậu nhẹ nhàng mang 2 đĩa cơm rang trứng ra. Giờ đây trong mắt Nhật Hạ cũng chỉ còn món ăn thôi không quan tâm cậu nói gì mà cứ gật đầu cho qua."Đồ ăn mới là chân ái. Mỹ nam từ từ rồi tính!!!"-Mẹ vợ sư tử đâu vậy chồng tương lai?Cậu suýt sặc lại tự nhận cậu là chồng cô, không thể bớt bớt xíu à? Cứ thế này, cậu không nhịn được mà tỏ tình mất. Phải kiềm chế!!!-Mẹ cậu ra ngoài từ sớm rồi. Cô ấy kêu là bọn mình tự nấu ăn rồi đi học, lớp cô ý sáng nay phải trực tuần.-Ồ quan tâm mẹ vợ thế cơ à? Cũng tốt. Tớ ăn xong rồi nè chồng tương lai, ủa gần vào lớp luôn rồi! Cậu mau lấy cặp sách đi mình cùng đến trường.Chưa để cậu nổi giận Nhật Hạ đã với lấy cặp sách bỏ chạy ra ngoài.Mỹ nam nào đó: -Thật hết chịu nổi!!! Ta muốn phản công.Híc! Bé thỏ của cô cứ suốt ngày nổi giận, cậu cần phải bình tĩnh hơn, sói xám cô đây bây giờ thật sự rất sợ hãi... Đáng sợ!!!Hai người cùng nhau sải bước đến trường, tay cô nắm chặt cậu mỉm cười hạnh phúc, cậu cũng chỉ hơi bất ngờ rồi sau đó lại cúi đầu đọc sách nói chung là bình yên. Dưới ánh nắng sáng sớm, hai người dường như đã hòa thành một.-Đến nơi rồi, mau buông tớ ra ai thấy là không hay đâu!-Cậu đỏ mặt nhẹ giọng nhắc nhở, thanh âm mềm mại làm tim cô có chút tan chảy. Cậu không muốn ai trong trường phải nhìn thấy. Cậu sợ họ nói cậu không xứng với cô sự rằng cô sẽ nghe họ mà bỏ cậu.-Được thôi, nghe cậu hết. Miễn sao nhớ rằng tý tan phải mua bánh kem cho tớ. Bé thỏ mặt đỏ...Cô nhẹ nhàng buông tay ra ánh mắt hiện rõ sự tiếc nuối. Đậu hũ này không phải muốn ăn là được. Nhật Hạ thật tội nghiệp.Bỗng một giọng nói chanh chua vang lên ở đằng sau đã vô tình phá hỏng khung cảm lãng mạn này của hai bạn nhỏ. Đúng người nhưng sai thời điểm. Cái bóng đèn lớn lại còn không biết xấu hổ mà lớn tiếpđe dọa:-Bà chị kia đứng lại, tôi nói đứng lại. Sao cô lại dám đánh anh tôi? Có biết tôi đây là ai không? Tôi nói cô có nghe thấy không? Mau đứng lại, hôm nay tôi quyết trả thù đàn em đâu lên. Tôi quyết khiến cô sống không bằng chết.Ồ thật tò mò ai có thể mạnh miệng vậy? Còn khiến cô sống không bằng chết? Nhật