(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc ông ta suy nghĩ tò mò Huy đã về nhà. Căn nhà Huy ở không to lớn, đẹp đẽ như căn biệt thự kia nó chỉ là một ngôi nhà bình thường nhằm không ai nghi ngờ thân phận Huy.Cúi xuống nói với người tài xế kia vài câu Huy lấy chìa khóa bước thẳng vào nhà. Việc Huy muốn làm bây giờ không phải là ngủ một giấc mà là ngồi xuống bàn học suy tính kế hoạch. Muốn nắm giữ thế lực Huy không được lười biếng.Tựa vào ghế thanh thản xoay bút nhìn về phía cửa sổ. Ánh trăng thanh thuần hơi lạnh lùng làm Huy nhớ đến Nhật Hạ. Một cô bé thích tỏ ra mạnh mẽ mà bên trong lại yếu đuối bất giác khóe môi Huy nhếch lên một độ cong.-Nhật Hạ?... Cũng khá được.Vứt bỏ việc mình cần làm Huy ngả người lên giường cầm lấy điện thoại tìm số cô đổi lại thành "Ánh trăng".Một lần nữa Huy lại nhìn về phía trăng tự nhiên Huy cảm thấy trên trăng có hình ảnh Nhật Hạ đang khóc. Nhắm mắt lại bây giờ Huy rất muốn ngủ.Tuổi thơ đầy sóng gió đã biến một cậu bé vô tư ngây thơ trở thành thiếu niên luôn phải suy nghĩ làm sao để tồn tại. Quá khốc liệt.-------"Reng reng" tiếng chuông ám ảnh của đám học sinh đã reo lên bắt buộc họ phải về chỗ ngồi của mình. Sáng hôm nay trên đường đi đến trường, Nhật Hạ đã bị Thế Anh làm phiền rất nhiều. Cậu ta lải nhải nhiều thứ về kỷ niệm của họ may sao Nhật Hạ nhanh chân chạy vào lớp. Cậu ta thực sự làm cô ghê tởm.Có cảm giác Thế Anh cậu ta muốn đến chỗ cô, cô quay đầu lại ha ha cô không sai cậu ta đang đến ánh mắt còn tràn đầy yêu thương như ngày trước nhưng bây giờ Nhật Hạ nhận ra ánh mắt đó thật giả tạo.Sự ghét bỏ làm Nhật Hạ không nhận ra cậu ta đã đứng trước mặt Nhật