Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Thật nhiều người nha!


trước sau

Dịch: mafia777

Không lâu trước đó, Hàn Nghệ thật sự cho rằng loại bối cảnh như mình, không có khả năng trở nên nổi bật ở Đường triều, mặc dù hắn là người xuyên không, nhưng khi hắn chân chính muốn đi khiêu chiến truyền thống của thời đại này, thì hắn phát hiện ra kỳ thật cũng không phải là quá khó, so với sự lo lắng, sợ hãi của Lưu Nga, hắn ngược lại có vẻ rất hưng phấn và chờ mong.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa hết thảy mọi chuyện.

Phượng Phi Lâu đã im ắng nhiều ngày rốt cuộc có động tác.

Trong vòng hai ngày, Lưu Nga dẫn theo Trà Ngũ, đã đạt thành hợp tác với hơn hai mươi quán ăn, việc này kỳ thật cũng không khó làm, bởi vì ta tiêu tiền bao hết toàn bộ rượu và đồ ăn ở quán của các ngươi, các ngươi chỉ cần giúp ta hét to vài câu, chuyện này thì có gì khó.

Ông chủ của các quán này đều cực kỳ sảng khoái đáp ứng, loại chuyện tốt này chỉ có thẳng ngốc mới cự tuyệt thôi.

Thậm chí có không ít lão bản của các quán rượu khác tự mình tới cửa, tìm kiếm cơ hội hợp tác cùng Phượng Phi Lâu.

...

"Ài, vị khách quan kia, ngài có nghe nói gì chưa, ba ngày sau, Phượng Phi Lâu ở hẻm Bắc sẽ khai trương lại, hơn nữa bọn họ còn có hoạt động "Một văn tiền" gì ấy."

"Một văn tiền? Hoạt động một văn tiền là gì?"

"Chính là ngài chỉ cần bỏ ra một văn tiền, thì lập tức có thể vào Phượng Phi Lâu uống rượu ăn thịt đấy, hơn nữa còn có thể thưởng thức màn biểu diễn của ca kỹ trong Phượng Phi Lâu."

"Chuyện này làm sao có thể?"

"Khách quan, ngài đừng vội không tin, Phượng Phi Lâu còn lo lắng rượu thịt trà bánh không đủ, còn đặc biệt đến tiểu điếm mua lượng lớn rượu thịt trà bánh về mà."

"Nếu quả thật như thế, vậy chẳng phải bọn họ sẽ bị lỗ chết sao."

"Cái này ngài không biết rồi, Phượng Phi Lâu người ta đã sớm đổi chủ rồi, nghe nói lão bản mới là phú hào đến từ Giang Nam, người ta có tiền, không cần để bụng mấy cái này."

"Ồ, nếu thật như thế, vậy thì ta phải tới kiến thức một chút. À, cụ thể là lúc nào?"

"Chính là giữa trưa ấy."

"Tiểu nhị, mang lên ba cân thịt chín, một bầu rượu."

"Thật có lỗi, khách quan, rượu thịt của tiểu điếm đã bán hết rồi."

"Bán hết rồi? Lúc này còn chưa đến giữa trưa mà!"

"Thật không dám giấu diếm. Rượu thịt của quán chúng ta đều bị Phượng Phi Lâu mua hết rồi."

"Phượng Phi Lâu? Không phải là Phượng Phi Lâu đã sớm đóng cửa rồi sao?"

"Nhưng hiện tại người ta chuẩn bị khai trương lại rồi, à, còn tổ chức hoạt động "Một văn tiền" gì ấy."

"Hoạt động "Một văn tiền"?"

"Đúng vậy! Chính là ngài chỉ cần trả một văn tiền, lập tức có thể vào Phượng Phi Lâu ăn nhậu chơi bời."

"Một văn tiền đã có thể ăn nhậu chơi bời à, ngươi bớt gạt người đi."

"Ta lừa ngài làm chi, nếu ngài không tin thì có thể đến Phượng Phi Lâu hỏi một chút, hiện tại tất cả mọi người đều biết cả rồi."

"Lại có chuyện như vậy sao, ta phải đến xem mới được."

Gần hai ngày, dưới sự dốc sức tuyên truyền của những quán rượu có liên quan. Việc Phượng Phi Lâu tổ chức hoạt động “Một văn tiền” đã lập tức gây ra sóng to gió lớn ở thành Trường An, gần như là mỗi người đều đàm luận việc này.

Điều này thật sự là không thể tin nổi!

Đến nay vẫn còn có người không dám tin tưởng, một văn tiền có thể ăn nhậu chơi bời, đây là từ trên trời rụng xuống bánh có nhân sao? Có tiền cũng không thể tiêu như vậy được, việc này so với làm từ thiện càng khiến cho người ta cảm thấy chủ nhân của Phượng Phi Lâu là một kẻ não tàn, cho dù ngươi có tiền đến đâu, thì cách tàn phá này của ngươi, có thể duy trì được bao nhiêu ngày?

Nhưng tất cả những điều này, chỉ sợ phải chờ đến ngày Phượng Phi Lâu khai trương lại, mới có thể công bố đáp án.

Tuy nhiên, chỉ bằng vào điểm này, cũng đã đủ để hấp dẫn không ít người đến Phượng Phi Lâu rồi, tin rằng mỗi người cũng sẽ không keo kiệt một văn tiền này đâu.

Bất kể là từ góc độ lợi ích, hay từ góc độ nhân tính, chuyện này đều rất hấp dẫn.

Hoa Nguyệt Lâu!

Một vị phu nhân mặc váy đỏ ung dung ngồi trong sảnh. Thưởng thức trà thơm, nhưng dường như đang suy nghĩ chuyện gì, qua chốc lát, nàng mới chợt giật mình tỉnh lại, dường như là bị nước trà nóng làm bỏng, nên nhẹ nhàng sờ soạng môi dưới.

Đột nhiên, một người thanh niên trẻ tuổi khoảng hai mươi mặc áo xám bước nhanh từ bên ngoài vào, cung kính nói: - Giả mẫu, người tìm ta a!

Vị phu nhân này chính là Tào Tú.

Tào Tú nói: "Chuyện ta sai ngươi đi hỏi thăm, đã hỏi được gì rồi?"

Người thanh niên trẻ tuổi lộ vẻ mặt khó xử: "Người ở bên trong Phượng Phi Lâu đều không ra khỏi cửa, ta căn bản là không có cơ hội nghe được đến tột cùng là bọn họ tính toán làm gì."

Tào Tú nói: "Sao có thể vậy được, bọn họ nếu không ra mặt, vậy thì là quỷ đàm phán với các quán rượu sao?"

Thanh niên trẻ tuổi kia nói: "Giả mẫu có điều không biết, đây hết thảy là do Lưu Nga kia tự mình ra mặt đấy, ta cũng hỏi thăm qua ở các quán rượu, bọn họ đều nói là Phượng Phi Lâu chỉ mua rượu thịt từ quán của bọn họ, đồng thời yêu cầu bọn họ báo lại hoạt động “Một văn tiền” kia của Phượng Phi Lâu cho các khách nhân qua lại, không có gì thêm nữa cả."

Tào Tú nghe vậy thì nhíu mày.

Thanh niên trẻ tuổi kia lại nói: "Ta thấy Giả mẫu không cần lo lắng vì chuyện này, ta cảm thấy việc này khá là bất hợp lý đấy. “Một văn tiền” là có thể ăn nhậu chơi bời, điều này sao có thể được, nếu bọn họ thực sự làm như vậy, thì có nhiều tiền hơn nữa cũng không duy trì được, ta thấy bọn họ chính là cố ý ra vẻ huyền bí thôi."

Tào Tú lắc đầu nói: "Sự tình sẽ không đơn giản như vậy, trong đó nhất định có mưu mẹo đấy."

Thanh niên trẻ tuổi kia lại bảo: "Giả mẫu, người xem liệu có phải bọn họ là nghĩ muốn dùng thâm hụt tiền để đuổi lấy tiếng, lợi dụng thủ đoạn này hấp dẫn khách nhân đến Phượng Phi Lâu."

"Ngược lại là có khả năng này."

Tào Tú gật đầu, lại nói: "Nhưng tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, bọn họ làm thế, cũng chỉ có thể hấp dẫn được đám người ti tiện thôi, nếu Lưu Nga cam nguyện như thế, thì Phượng Phi Lâu kia của nàng ta cũng sẽ không đóng cửa, ta thấy hành động này của bọn họ khẳng định vẫn là nhằm vào Hoa Nguyệt Lâu của chúng ta đấy."

Thanh niên trẻ tuổi kia nói: "Nhưng là khách nhân bọn họ hấp dẫn đến, cùng với khách nhân của chúng ta căn bản không phải là những người cùng đường, không tạo được bất kỳ ảnh hưởng gì với chúng ta hết."

"Đây chính là chỗ khiến ta hoang mang nhất."

Tào Tú lại nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay Phượng Phi Lâu có tuyển thêm người không?"

Thanh niên trẻ tuổi lắc đầu, nói với vẻ mặt hoang mang: "Ta đây cũng hỏi thăm riêng chuyện này rồi, nhưng hiện giờ Phượng Phi Lâu cũng không tuyển thêm bất cứ kẻ nào, chỉ là mời một ít tửu bảo ở các quán rượu vào ngày đó đến Phượng Phi Lâu hỗ trợ thôi, bây giờ ca kỹ của Phượng Phi Lâu cũng chỉ còn lại tứ Mộng kia thôi, đến ngày khai trương, nhất định có rất nhiều khách nhân tới cửa, nhưng chỉ có bốn ca kỹ, sao có thể đủ được?"

"Đúng vậy a! Chút người
ấy của bọn họ sao có thể ứng phó được."

Tào Tú gật đầu, lại nói: "Chẳng lẽ bọn họ âm thầm mời giúp đỡ đến?"

Thanh niên trẻ tuổi kia đáp lại: "Điều đó không có khả năng, hiện giờ ca kỹ đều tập trung ở ngõ Trung và ngõ Nam, nếu Phượng Phi Lâu có hành động gì, thì chúng ta nhất định đã biết được, không có khả năng có thể lừa gạt được."

Tào Tú càng nghe lại càng cảm thấy hoang mang không dứt.

Thanh niên trẻ tuổi kia cũng có chút ảo não: "Lúc này đây công tác giữ bí mật của Phượng Phi Lâu thật sự là quá tốt. Ta muốn tìm hiểu tin tức cũng không được."

Tào Tú hừ lạnh một tiếng: "Bất kể thế nào, tới ngày khai trương, tất cả đều phải lộ ra chân tướng rõ ràng, ta ngược lại muốn xem bọn họ chơi thủ đoạn gì, ả Lưu Nga kia chẳng qua là bại tướng dưới tay ta, căn bản không có gì đáng để lo nghĩ hết."

Nói tới đây, ả lại dừng một chút, mới bảo: "Ngược lại là vị chủ nhân mới kia, làm cho ta phi thường lo lắng, người này thật sự là rất thần bí."

Nàng sở dĩ có thể chiến thắng Lưu Nga nhiều lần, trong đó có một nguyên nhân cực kỳ trọng yếu đó là công tác điều tra làm vô cùng đúng chỗ, lúc trước Phượng Phi Lâu cũng đã bị nàng làm cho đóng cửa, nhưng nàng vẫn cứ để lại một tên nội gián ở Phượng Phi Lâu để theo dõi chặt chẽ hết thảy động tĩnh của Phượng Phi Lâu.

Nhưng rất đáng tiếc, tên nội gián nằm vùng do nàng sắp đặt, đã bị Lưu Nga phát hiện trước đó không lâu, nàng vẫn là không yên lòng, còn chuẩn bị lập lại chiêu cũ dụ dỗ Mộng Nhi dốc sức cho nàng, truyện đăng tại b achngocsach, nhưng Hàn Nghệ căn bản không cho nàng có cơ hội này, từ sau khi Hàn Nghệ vào ở Phượng Phi Lâu, công tác giữ bí mật làm được đích thực cẩn thận. Ai cũng không được phép tự tiện ra khỏi Phượng Phi Lâu, cho dù là Lưu Nga, muốn đi ra, nhất định cũng phải được hắn phê chuẩn, hơn nữa còn có Tiểu Dã đang âm thầm giám thị nữa.

Vì vậy, lúc này đây ở phương diện điều tra, Tào Tú lấy thất bại toàn diện mà chấm dứt, thế cho nên sau khi xuất hiện hoạt động “Một văn tiền” này, làm cho nàng có chút không kịp trở tay, nàng chưa bao giờ từng bị động như này, vì vậy tâm tư thường hay có chút hoảng hốt.

Tuy nhiên, là ngựa chết hay lừa chết thì cũng phải lôi ra chạy mới biết được, hết thảy mọi việc chung quy là phải công khai đấy.

Tào Tú cũng chỉ là có chút tâm tư hoảng hốt mà thôi, còn chưa đến mức sợ hãi, bởi vì thực lực kém nhau quá lớn, mặc dù là ông chủ mới kia vô cùng thần bí, nhưng cũng không phải là con cháu quý tộc gì, vậy thôi là đủ rồi, chỉ bằng bối cảnh của Hoa Nguyệt Lâu, trước mắt còn không có thanh lâu nào lay động được địa vị bá chủ của Hoa Nguyệt Lâu cả.

Dưới sự chờ mong của muôn người, rốt cuộc nghênh đón ngày tân khai trương của Phượng Phi Lâu.

Bắt đầu từ buổi sáng, cả đoạn ngõ Bắc đã chứa đầy người, rậm rạp chằng chịt, đặc biệt là lúc sắp đến giữa trưa, từ đầu hẻm đến cuối hẻm, thực sự là một cây châm cũng không chen lọt được, khiến cho những hộ cá thể khác không thể làm ăn được, bởi vì chật chội đến mức đều không mở được cửa.

Loại tình huống này chưa bao giờ xảy ra ở Bình Khang Lý cả.

Nhưng cũng không thể nói những người này là vì tham món lợi nhỏ mà tới, càng nhiều người tới đây vì tò mò, một văn tiền có phải thật sẽ được ăn nhậu chơi bời không?

Thế cho nên đám quan to hiển quý vốn dĩ muốn đi ngõ Trung hoặc ngõ Nam thì đều đình trệ không tiến lên được, nhìn ngõ Bắc đông nghìn nghịt, đành phải đè nén đi qua, quá là kinh khủng.

Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Bọn họ đều muốn tiến đến đánh giá, nhưng bây giờ căn bản là không bước đi được rồi, nhiều người như vậy, muốn tránh ra một lối cho bọn họ cũng là điều không thể nào đấy, không ít con cháu quý tốc đều hối hận vì chính mình không sớm đi đính chỗ ở Phượng Phi Lâu, bởi vì bằng vào địa vị của bọn họ, chẳng lẽ Phượng Phi Lâu dám không mở cửa sau cho bọn họ à.

Nhưng là bọn họ thật sự không ngờ sẽ xuất hiện loại tình huống này.

Người chính là như vậy, đều là hiếu kỳ đấy, dưới sự điều khiển của lòng hiếu kỳ, thanh danh hay gì, cũng đã quên vứt đến chín từng mây rồi.

Không thể nghi ngờ, hôm nay thanh danh của ngõ Bắc đại chấn.

Đương nhiên, Phượng Phi Lâu tuyệt đối không thể chứa được nhiều người như vậy, nên không có cách nào khác, chỉ có thể dựa vào chen chúc thôi, đến trước được trước, có thể chen chúc vào bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.

"Oa! Có thật nhiều người a!"

ở lầu hai của Phượng Phi Lâu, Hùng Đệ và Tiểu Dã ghé vào cửa sổ, nhìn đám người rậm rạp phía dưới, đều cảm thấy da đầu có chút run lên, bọn họ thật sự chưa từng nhìn thấy qua nhiều người như vậy.

Lưu Nga đứng phía sau bọn họ nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn tiểu ca, ta xem như phục ngươi rồi, ngẳn ngủi có mấy ngày, đã có khả năng hấp dẫn nhiều khách nhân đến thế này."

Hàn Nghệ cười ha ha đáp lại: "Đây cũng chưa coi là gì, cá lớn chân chính còn ở phía sau kia."

Lúc này, Tang Mộc đột nhiên đi tới: "Ân công, thời điểm đã không sai biệt lắm."

Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Vậy thì mở cửa buôn bán đi. À, nhớ kỹ, nhất định phải chú ý trật tự, ngàn vạn lần không thể xằng bậy, trước bảo bọn họ xếp hàng, sau đó lại mở cửa, bằng không nhất định không thể mở cửa đấy."

Nếu chẳng may mà phát sinh sự kiện giẫm đạp, vậy thì phỏng chừng là bọn họ đều phải đi gặp quan phủ rồi, Hàn Nghệ cũng không muốn chưa kịp xuất sư mà thân lại chết trước, hơn nữa còn bị chết bất đắc dĩ như vậy nữa.

"Vâng. Ta đã biết."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện