Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Đều có lai lịch


trước sau

Dịch: mafia777

"Bạch sắc sinh tử luyến" quả thực hấp dẫn người, đây đã là sự thật không cần tranh cãi.

Nhưng tiền vĩnh viễn là thứ hấp dẫn người ta nhất, đây là định luật mãi mãi không thay đổi.

Cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa nhìn là biết ngay.

Năm mươi văn tiền này cũng không ít, có thể mua đồ ăn vặt cả nửa tháng, xếp hàng là có thể kiếm được năm mươi văn tiền, còn có vụ mua bán nào nhẹ nhàng hơn thế này sao.

Hiện giờ có Trình Giảo Kim ở đây giúp Hàn Nghệ cầm lái, bất luận những người này sau này có xếp hàng hay không, hôm nay nhất định phải xếp hàng, đi cũng không đi được, bởi vì ngươi mà đi thì người khác sẽ cười ngươi không có đầu óc, xem kịch không hiểu. Thế là những công tử này lần lượt bỏ tiền ra mua chỗ ngồi, không ít người tranh nhau bán cho bọn họ.

Trình Giảo Kim cũng không nói gì đối với việc này. Việc vừa không phạm pháp, vừa không phải hành vi không có đạo đức, ngươi tình ta nguyện, ai quản được, ngáp dài nói: "Lão phu cũng đi xếp hàng đây." Lúc nói chuyện, còn liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái.

Không phải là ông ta ám chỉ ta dẫn ông ta đi cửa sau đấy chứ. Hàn Nghệ cười cười vẻ ngượng nghịu, cũng đang nói thầm, có phải là nên mời Trình Giảo Kim đi cửa sau không.

Kỳ thật cho dù hắn mời Trình Giảo Kim, cũng sẽ không có ai nói thêm nửa câu, dù sao địa vị, vai vế đều đã bày ra ở đây rồi.

Tuy nhiên Trình Giảo Kim dường như không ý này, xoay người liền đi về vị trí của mình, là một chỗ ngồi rất gần sân khấu, đương nhiên không phải là ông ta đã đến từ sớm, mà là căn dặn người hầu đi xếp hàng, đợi gần đến giờ diễn mới đến, chỉ vì ông ta đội nón tre, cho nên không có ai chú ý đến ông ta.

Nhưng nói lại, ông ta cũng không nghĩ đến chuyện xếp hàng này, ông ta chỉ là không muốn bị người khác phát hiện.

Chỉ là không ngờ mới đến không lâu đã thấy mấy công tử này từng người từng người ngang nhiên đứng trước mặt ông ta. Việc này khiến ông ta rất tức giận, nhưng ông ta lại không muốn bại lộ thân phận, vì thế vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng, dù sao tuổi tác lớn rồi, tính khí cũng không như trước kia nữa.

"Nhị công tử, túi tiền mất rồi?"

"Cái gì?"

"Đại công tử, tiền của chúng ta cũng mất rồi."

Đột nhiên, hai tên tùy tùng của huynh đệ Vi thị đều phát hiện túi tiền của mình đã mất.

Ánh mắt kích động của những bách tính kia dần dần trở nên hồ nghi, dường như đang nói, sẽ không phải là các ngươi muốn không bỏ tiền mà chiếm chỗ của chúng ta chứ? Quá là vô sỉ rồi, vậy mà các ngươi cũng là quý tộc.

Huynh đệ Vi thị nhìn thấy ánh mắt này của bọn họ, sao lại không hiểu, vừa tức vừa thẹn, liền chửi bới hai tên tùy tùng một trận ngay tại chỗ, hôm nay đúng là mất mặt chết đi được.

"Đợi đã."

Hàn Nghệ đột nhiên mỗi tay giữ một người, chính là hai thư sinh cãi vã nhau lúc nay, cười nói: "Nhị vị đừng đi vội a, làm phiền nhị vị thay ta hỏi thăm Tào giả mẫu các người một câu."

"Ô. Ngươi... ngươi nói gì? Gì mà Tào giả mẫu?"

Thư sinh gầy gò cãi vã hăng nhất kia có vẻ hơi luống cuống.

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ngươi không biết Tào giả mẫu?"

Thư sinh gầy gò kia lắc đầu nói: "Không biết, không biết."

- Vậy sao? Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tào giả mẫu của Hoa Nguyệt Lâu mà ngươi cũng không biết?"

Thư sinh gầy gò kia gật đầu thật mạnh, nói: "Thật sự không biết, ai là Tào giả mẫu?"

"Ồ, vậy sao, vậy thì thật ngại quá, có thể ta đã nhầm."

Hàn Nghệ cười cười vẻ xin lỗi, nói xong hắn liền xoay người rời đi, trong lòng lại thầm vui, Hoa Nguyệt Lâu vô nhân quá, lại còn phái thứ vô dụng này đến. Ta cũng say rồi.

Thôi Tập Nhận khẽ thở dài, lắc đầu, lại nhìn Trịnh Thiện Hành, cả hai đều không ngừng cười khổ.

Mấy người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, đúng lúc muốn rời đi, Vi Phương đột nhiên quát: "Đợi đã."

"Vi công tử có việc gì?" Thư sinh gầy gò kia nói giọng hơi hoảng hốt.

Vi Phương đi tới, chỉ vào gã nói: "Soát cho ta."

"Vâng."

Hai tên hạ nhân lập tức xông lên, một người giữ thư sinh gầy gò kia, một người lục soát khắp người gã.

"Làm gì, các ngươi làm gì? Ta không lấy túi tiền của các ngươi!"

Thư sinh gầy gò kia vẻ mặt oan uổng kêu lên. "Nhị công tử. Túi tiền của chúng ta."

Rất nhanh, một tên tùy tùng đã lục soát ra một túi tiền từ trên người thư sinh gầy gò kia.

Vi Phương vừa nhìn thấy túi tiền, lập tức nổi trận lôi đình: "Thằng nhãi ngươi lại dám trộm tiền của bổn công tử." Liền một quyền đánh qua, đúng lúc ác khí này không có chỗ trút ra, giờ thì có lý do rồi.

Thư sinh kia ngã vật xuống đất, ôm mặt, kêu khóc: "Nhị công tử, oan uổng! Ta oan uổng! Ta không lấy túi tiền của các người."

"Chuyện đến lúc này, ngươi còn dám giảo biện?"

Vi Phương lại một cước đạp tới.

Vi Quý chỉ vào tên thư sinh bên cạnh kia nói: "Còn gã nữa."

"Vâng."

Hai tên tùy tùng lại bắt đầu lục soát một thư sinh khác. Rất nhanh lại soát được túi tiền của Vi Quý trên người thư sinh này.

Vi Quý hai mắt bốc lửa, đang lúc chuẩn bị kêu người động thủ, Bùi Thanh Phong đã đi đến, dùng ánh mắt ngăn cản y lại, sau đó nói: "Đưa bọn chúng lên quan phủ."

Mấy người lập tức tóm chặt hai người này, sau đó áp giải bọn họ đi ra ngoài ngõ.

"Ta không lấy túi tiền của các ngươi, chúng ta oan uổng."

Hai thư sinh kia lớn tiếng kêu la, nhưng như vậy cũng chẳng có ích lợi gì, cho dù những con cháu hàn môn lúc nãy còn ủng hộ bọn họ, giờ cũng đều tỏ vẻ khinh bỉ.

Vi Phương dường như không hài lòng lắm với cách làm này, nói với Bùi Thanh Phong: "Bùi huynh, cứ bỏ qua cho bọn chúng như vậy sao?"

Bùi Thanh Phong thản nhiên nói: "Các ngươi đã bị người khác lợi dụng một lần, lẽ nào còn muốn bị lần thứ hai sao?"

Cùng với sự rời đi của hai người này, trò hề này cuối cùng cũng đã lắng xuống, thời gian cũng không sớm nữa, mọi người lần lượt xếp hàng, đợi vào trong lầu.

Hừ! Chơi chiêu này với Hàn đại gia ngươi, truyen dang tai b achngocsach, đúng là tự tìm đường chết. Hàn Nghệ thờ ơ lạnh nhạt. Túi tiền này đương nhiên là hắn lấy từ trên người tùy tùng của huynh đệ Vi thị, sau đó lặng lẽ bỏ vào người hai tên thư sinh kia. Không ai phát hiện, hết thảy đều là thần không biết, quỷ không hay.

"Hàn tiểu ca, xin dừng bước."

Khi Hàn Nghệ đang chuẩn bị về hậu viện, đột nhiên bị Trưởng Tôn Diên gọi lại.

"Không biết Trưởng Tôn công tử có gì căn dặn?"

Hàn Nghệ chắp tay nói.

Trưởng Tôn Diên cười nói: "Thật ra lúc nãy ngươi chỉ cần lùi một bước nhỏ là có thể dàn xếp ổn thỏa."

Vậy cũng phải lui được. Hàn Nghệ gật đầu nói: "Trưởng Tôn công tử nói rất đúng, nhưng nếu như Hùng Phi cũng lùi một bước, không cưới Tinh Tinh, vậy thì vở kịch này ra còn có ý nghĩa sao?"

Trưởng Tôn Diên trầm ngâm một lát, cười gật gật đầu, lại nói: "Nhưng ngươi không sợ đắc tội với huynh đệ Vi thị sao? Bọn họ không phải người dễ động vào đâu."

Hàn Nghệ thẳng thắn nói: "Nếu ta sợ đắc tội với người khác thì đã không mở Phượng Phi Lâu rồi."

Trưởng Tôn Diên nói: "Nhưng gây thù hằn tứ phía, không phải hành động sáng suốt."

Hàn Nghệ cười khổ nói: "Trước đây chính là ta đã quá thông minh, cho nên sống vô cùng uất ức, ta không muốn lại tiếp tục uất ức như vậy nữa. Nói cho cùng, kém đến đâu thì cũng chỉ là một cái mạng mà thôi."

Trưởng Tôn Diên nheo nheo đôi mắt nhỏ, sau đó cười nói: "Ngươi mau đi làm việc đi, chúng ta vẫn đang đợi xem kịch đấy."

Ngụ ý chính là huynh đệ Vi thị sẽ không ảnh hưởng đến diễn xuất của vở kịch.

"Vậy thì ta xin đi trước."

Hàn Nghệ trong lòng khẽ thở phào, khẽ vuốt cằm, sau đó rời đi.

Hắn vừa mới rời đi, một cánh tay lớn đã khoác lên vai Trưởng Tôn Diên, một bóng người cao to xuất hiện bên cạnh Trưởng Tôn Diên: "Thế nào? Trưởng Tôn gia các ngươi coi trọng tiểu tử
này à?"

Chính là Nguyên Liệt Hổ.

Trưởng Tôn Diên gạt tay y xuống, thản nhiên nói: "Không phải Trưởng Tôn gia chúng ta coi trọng hắn, mà là hắn coi trọng Trưởng Tôn gia chúng ta."

Nguyên Liệt Hổ bất mãn nói: "Tên béo nhà ngươi đúng là một chút cũng không thay đổi, nói mà lúc nào cũng như không nói vậy."

Trưởng Tôn Diên hé mắt thoáng nhìn, đành nói: "Ngươi cũng như vậy, một chút lễ phép cũng không có, lúc nãy còn suýt nữa thì gây họa, nếu người làm gì Vi đại thật, ngươi tưởng là ngươi sống nổi sao?"

"Ta không biết chạy trốn sao." Nguyên Liệt Hổ hừ một tiếng, lại nói: "Chẳng lẽ ngươi không tức giận sao?"

Trưởng Tôn Diên khẽ than một tiếng, nói: "Tức giận thì có ích lợi gì, đó chỉ sợ là nỗi nhục mà bảy người chúng ta cả đời cũng không thể rửa sạch."

"Tiểu Dã, cảm ơn đệ lúc nãy ra tay tương trợ."

Hàn Nghệ dẫn Tiểu Dã vừa đi về phía hậu viện vừa cười ha ha nói.

Tiểu Dã lắc đầu nói: "Đại ca, huynh không cần khách khí với đệ, thằng đó dám ức hiếp huynh, đương nhiên đệ phải cho gã biết mặt."

Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: "Nhưng mà Tiểu Dã, đệ vừa xuất hiện, chắc đã giành hết tiếng tăm của ta đi rồi."

Tiểu Dã kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Với tiểu tử đó, ta hai-ba chiêu là có thể đánh ngã rồi, nhưng đệ vừa ra mặt, ngược lại còn cho thấy ta rất vô dụng, đệ phải nhớ, đệ là lá chắn cuối cùng của ta và Tiểu Béo, cho nên không đến mức vạn bất đắc dĩ, đệ đừng dễ dàng ra tay, bởi vì chỉ cần đệ vẫn chưa ra tay, thì chúng ta vẫn có hy vọng."

Tiểu Dã nghĩ một lát, như hiểu như không gật đầu: "Ừm, đệ biết rồi."

Tiểu Dã này quá trọng nghĩa khí rồi, không thể nhìn được cảnh Hàn Nghệ và Tiểu Béo bị ức hiếp, bất luận đối phương là ai, cậu thật sự cảm thấy người làm huynh đệ thì nên không tiếc cả mạng sống vì huynh đệ.

Có thể kết giao một huynh đệ như Tiểu Dã này là phúc khí của Hàn Nghệ, nhưng có đôi lúc, kiểu tính cách này của Tiểu Dã thường sẽ tạo thành hậu quả khó có thể cứu vãn, nếu như lúc nãy không có Nguyên Liệt Hổ thì tính chất đã thay đổi rồi.

Nhưng Hàn Nghệ cũng không tiện nói thẳng thừng với Tiểu Dã, sợ làm tổn thương Tiểu Dã, dù sao Tiểu Dã cũng là sợ hắn bị ức hiếp, vì thế mới dùng phương thức vu hồi này, kỳ thật chỉ là để Tiểu Dã đừng quá xung động nữa.

Nhưng hắn có câu nói không sai, chính là Tiểu Dã quả thực là lá chắn cuối cùng của hắn và Tiểu Béo, bởi vì sự việc thường đến lúc cuối cùng thì chỉ có vũ lực có thể giải quyết, đây chính là lúc cần Tiểu Dã ra tay.

Hai người vừa nói vừa đi qua một chỗ rẽ, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện.

"Người nào?"

Hàn Nghệ sợ tới mức cả kinh.

"Là ta."

Chỉ nghe một giọng nói yếu ớt.

"Lưu tỷ?"

Hàn Nghệ sửng sốt.

Người tới chính là Lưu Nga.

"Lưu tỷ, lần sau tỷ đi đường có thể phát ra chút tiếng động được không, người dọa người sẽ dọa chết người đấy." Hàn Nghệ ngượng ngùng lau mồ hôi lạnh trên trán.

Lưu Nga vẻ mặt buồn bực nói: "Hàn Hàn tiểu ca, ta cũng sắp bị ngươi dọa chết."

Hàn Nghệ nói: "Cho nên, đây là hành vi trả thù?"

Lưu Nga lắc lắc đầu.

Hàn Nghệ quay sang Tiểu Dã nói: "Tiểu Dã, đệ đi tìm Tiểu Mập trước, ta và Lưu tỷ có chút chuyện cần nói."

Tiểu Dã ừ một tiếng, sau đó rời đi.

Tiểu Dã vừa đi, Lưu Nga đã vội vã nói: "Ngươi có biết người lúc nãy ngươi đắc tội là ai không?"

Hàn Nghệ vẻ mặt buồn bực nói: "Chuyện này ta cũng đang muốn hỏi tỷ, huynh đệ Vi thị và tên họ Bùi đó lại là lai lịch gì?"

Lúc này quả thực hắn rất buồn bực, Thái tử đảng của Trường An thực sự là quá nhiều, tùy tiện xuất hiện một người, đều là có lai lịch lớn, việc khiến hắn đau đầu nhất vẫn là những Thái tử đảng này hình như rất đoàn kết, nhưng lại giống như đều có thù ý với nhau, hắn căn bản không biết ai với ai là cùng một phe.

Nói ngay Trưởng Tôn Diên và Thôi Tập Nhận, cùng là Trường An Thất Tử, quan hệ dường như cũng không tệ, vậy thì thái độ của Trưởng Tôn Diên trong chuyện này lại là gì? Còn nữa chính là Nguyên gia, Trưởng Tôn gia cùng thuộc tập đoàn Quan Trung, Thôi gia, Vương gia cùng thuộc tập đoàn Sơn Đông, nên là người đối địch, sao lại đi cùng với nhau.

Ở đây lại xuất hiện một huynh đệ Vi thị, Bùi Thanh Phong, dường như lai lịch đều không nhỏ, rốt cuộc bọn họ là ai, rồi lại đứng ở phe nào, chuyện này thật sự là quá phức tạp.

Lưu Nga kinh ngạc nói: "Ngươi không biết?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Nếu ta biết, vậy ta còn hỏi tỷ làm gì."

"Ngươi không biết còn dám động vào họ." Lưu Nga đã sắp khóc rồi.

Hàn Nghệ không vui nói: "Ta không có động vào bọn họ, là có người cố ý dựng chuyện. Xem ra lai lịch của bọn họ đều không nhỏ a."

Lưu Nga vẻ mặt đưa đám nói: "Còn không phải sao, huynh đệ bọn họ là thế tôn của Kinh Triệu Vi thị đấy."

"Kinh Triệu Vi thị?" Hàn Nghệ cau mày nói.

Lưu Nga nói: "Ngươi có biết không, nếu luận thế lực gia tộc, thế lực của Kinh Triệu Vi thị ở Trường An có thể nói là lớn nhất."

"Vậy sao?" Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói: "Vậy bọn họ là người đứng ở bên nào?"

Lưu Nga sửng sốt, nói không quá chắc chắn: "Bọn họ chắc là ở bên Quốc cữu công, Kinh Triệu Vi thị này và Hà Đông Bùi thị, Hà Đông Liễu thị, Hà Đông Tiết thị được xưng là Quan Trung Tứ Tính, chính là bốn sĩ tộc lớn nhất địa khu Quan Trung, thế lực ở Trường An là vô cùng lớn."

Không phải chứ, ta tưởng Trường An Thất Tử là đầu sỏ Thái tử đảng, ở đây sao lại xuất hiện một Quan Trung Tứ đại gia tộc nữa, loạn quá, đúng là loạn quá. Hàn Nghệ vẻ mặt hoang mang nói: "Nhưng ta thấy Thôi Tập Nhận bọn họ dường như chẳng sợ huynh đệ Vi thị chút nào."

Lưu Nga thoáng chần chờ, nói: "Đó là bởi vì Trường An Thất Tử này ai ai cũng rất có bản lĩnh, ngươi đừng nhìn bọn họ đều không vào triều làm quan, nhưng bọn họ đều được triều đình coi trọng, không thể vơ đũa cả nắm, nhưng nếu nói thế lực ở Trường An này, bất luận là Thôi gia, hay là Trịnh gia đều kém Quan Trung Tứ Gia."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện