Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Đi ăn máng khác?


trước sau

Nhưng mà, đáng tiếc chính là, không có người nào phát giác được có người làm trò quỷ ở đây.

Hàn Nghệ nhìn xung quanh một lần nữa, có vẻ vẫn chưa phát hiện điều gì, sau đó lại nhắc mọi người nhó lưu ý một chút, bởi vì tới đây đều là nữ tử quý tộc. Người bình thường muốn lẻn vào, là rất dễ bị phát hiện, cho nên chỉ cần chú ý một chút, là đối tượng sẽ không ra tay được.

Sau khi dặn dò xong, Hàn Nghệ liền cáo từ.

"Hàn tiểu ca, vừa rồi là..."

Lưu Nga vội vàng đi theo qua, nhỏ giọng hỏi.

Hàn Nghệ thản nhiên trả lời: "Việc này qua rồi, không nên nói nữa, tỷ kêu Tiểu Thiến lại đây."

Lưu Nga đáp một tiếng, dừng lại, nhìn bóng lưng của Hàn Nghệ, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.

Nàng mơ hồ cảm thấy việc này có thể chỉ là Hàn Nghệ giả thần giả quỷ. Nhưng nó quá khó tin rồi. Sao có thể làm được nhỉ?

"Hàn Nghệ, ngươi không sao chứ?"

Dương Phi Tuyết liền đi tới, vẻ mặt quan tâm. Vừa rồi nàng và Nguyên Mẫu Đơn cũng đi theo ra.

Hàn Nghệ rất là thoải mái cười nói: "Việc nhỏ thôi, giờ không sao rồi."

Nguyên Mẫu Đơn cười như không cười: "Thật sự là lợi hại! Nhưng, lên núi nhiều cũng sẽ gặp hổ thôi."

Hàn Nghệ sao lại không biết nàng có ý châm biếm chính mình, vẫn ra vẻ kinh ngạc: "Mẫu Đơn nương tử có ý gì?"

Nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy khiêu khích, có ý nói là không có chứng cớ, ngươi làm gì ta được.

Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn có chút hận ý, không lên tiếng.

Hàn Nghệ lại nói: "Dương cô nương, Mẫu Đơn nương tử, ta còn có chút việc phải xử lý, không thể tiếp các cô. Ta sẽ bảo người lấy một bộ cờ nhảy cho các cô nhé."

Dương Phi Tuyết vội vã nói: "Không sao. Ngươi đi đi."

"Xin phép!"

Hàn Nghệ khẽ gật đầu, sau đó rời đi.

Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ khuất bóng. Càng nhìn càng thấy kiêu ngạo không kìm chế được, nghiến răng nói: "Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày ta nhất định trói được ngươi."

Bởi tiếng nàng rất nhỏ, Dương Phi Tuyết nghe không rõ nên tò mò hỏi: "Mẫu Đơn tỷ, tỷ vừa nói gì?"

Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, ồ một tiếng, nói: "Không có gì."

Hậu viện của Phượng Phi Lâu!

Tiểu Thiên đi đi lại lại. Có vẻ như chưa hoàn hồn, còn đang khóc sướt mướt trước mặt Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười nói: "Tiểu Thiến, ta biết rằng cô bị không ít oan ức. Nhưng ta phải làm như vậy, mới có thể giúp cô giải oan. Cho nên, mong cô tha thứ cho ta."

Tiểu Thiến trộm liếc Hàn Nghệ, không ngờ lại chủ động thỉnh cầu sự tha thứ của nàng nên không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng lắc đầu: "Ta...ta không có trách Tiểu Nghệ ca. Ta chỉ sợ ngươi muốn đưa ta đi quan phủ."

"Làm sao như thế được."

Hàn Nghệ ha hả nói: "Ta vẫn luôn rất tin tưởng cô, cũng như tin tưởng mọi người trong Phượng Phi Lâu. Cô không cần lo lắng nữa, sự tình đã giải quyết xong. Thế này, ta bảo nhà bếp làm riêng cho cô một bữa. Cô ăn ngon rồi ngủ trưa, nghỉ ngơi thật tốt một chút, buổi chiều sẽ theo Lưu tỷ đi qua bên Tứ Nương nói một tiếng xin lỗi. Tuy rằng việc này không trách cô, cô cũng là người bị hại, nhưng là chúng ta là dù sao cũng là chủ nhà, phải có thái độ của chủ nhà. Có đôi khi phải lấy ơn báo oán, có khi lại càng được nhiều hơn. Hơn nữa, điều này đối với cô mà nói, cũng chỉ là chút của cải. Ít nhất là làm cho Tứ Nương mang lòng áy náy với cô. Để sau này nếu việc này phát sinh lần nữa với cô, họ cũng sẽ không hoài nghi cô nữa."

Tiểu Thiến ngưng khóc, gật đầu nhẹ: "Ta nghe lời Tiểu Nghệ ca."

"Tốt!"

Hàn Nghệ vỗ vỗ bả vai nàng: "Nghỉ ngơi chút đi."

"Vâng."

Hàn Nghệ an ủi Tiểu Thiến xong, nhìn chung quanh, sau đó lặng lẽ đi đến sau ngõ.

Ra sau ngõ, Hàn Nghệ nhìn chung quanh, lại đi đi đến bên cạnh rừng cây nhỏ. Vào trong rừng cây, hắn duỗi cái lưng mỏi, dựa vào một cây đại thụ, hai mắt khép hờ, mũi chân không ngừng đập đập.

"Ngươi đang đợi ta sao?"

Nghe được một tiếng cười nhẹ nhàng, rồi thấy đối diện đi ra một nữ tử che cái khăn trên mặt. Thật đúng là Cố Khuynh Thành - một trong tứ đại hoa khôi.

Hàn Nghệ cười nói: "Ta chỉ là muốn đến đi tiểu."

"Thô tục!"

Cố Khuynh Thành xì một tiếng khinh miệt, lập tức nói: "Tuy nhiên, Hàn công tử thật sự là quá thủ đoạn. Khuynh Thành thật là kém cỏi."

"Quá khen, quá khen"

Hàn Nghệ cười cười, đột nhiên vươn tay ra, túm lấy cổ tay của Cố Khuynh Thành, kéo mạnh. Nghiêng người sang một bên, đẩy Cố Khuynh Thành thân cây.

Nhìn độ thuần thục là biết hắn không ít lần dùng chiêu này.

Cố Khuynh Thành không ngờ, kêu lên một tiếng, hoảng sợ nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Hàn Nghệ nhìn Cố Khuynh Thành cười dài: "Cô còn biết sợ sao?"

Cố Khuynh Thành định tâm, hừ nhẹ: "Ta sợ cái gì. Ngươi dám làm gì ta xem?"

"Vậy cô nghĩ sai rồi. Đừng chỉ thấy ta tuổi còn nhỏ. Kinh nghiệm dã chiến của ta rất phong phú đấy." Hàn Nghệ cười dâm nói.

Cố Khuynh Thành nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói: "Cô chắc là còn chưa hiểu ý tứ dã chiến. Cái gọi là dã chiến, chính là giao hợp ban ngày ban mặt. Theo đuổi một loại kích thích đó."

Cố Khuynh Thành nghe liền buông tiếng "phì".

Hàn Nghệ ha hả: "Phiền cô kéo cái khăn che mặt xuống đã, sau đó hãy phì. Nếu không, đây đối với ta căn bản không có bất kỳ lực sát thương gì cả."

Cố Khuynh Thành hừ nói: "Nếu như ngươi dám làm như thế, ngươi nhất định sẽ phải hối hận."

Hàn Nghệ nói: "Ta không phải là không dám, mà là cô không gợi hứng thú cho ta. Ta mà đã muốn thì nhất định cô sẽ rất thích."

"Đê tiện."

"Cô hiểu lầm rồi. Sau khi xong, ta sẽ trả tiền. Đây là nguyên tắc, ta có nợ ai tiền thì cũng không nợ loại tiền này."

"Ngươi..."

Cố Khuynh Thành hai mắt trợn lên.

"...Không phải là người."

Hàn Nghệ nói: "Trở về nói cho Tào Tú, đừng chơi trò mèo này với ta. Mụ còn non lắm. Ta sở dĩ không châm chọc Hoa Nguyệt lâu các ngươi là vì đối thủ của Tào Tú là Lưu Nga nên ta không muốn tham sự. Nhưng đây là lần cuối cùng."

Cố Khuynh Thành hơi sững sờ, nói: "Ngươi vừa rồi không bắt ta chính là vì để ta mang lời này trở về."

"Sai!" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta sở dĩ không bắt cô là chỉ vì ta rộng lượng. Còn nếu cần truyền lời ấy à, ta có thể tìm ai đó bất cứ đi lúc nào cũng được."

Cố Khuynh Thành cười khúc khích, nói: "Thật không biết xấu hổ."

Hàn Nghệ cười nói: "Ta chính là còn muốn chút mặt mũi, thì cô mới có thể quần áo đầy đủ. Nếu ta thật không biết xấu hổ, không chừng con của cô phải mang họ Hàn rồi."

Cố Khuynh Thành vốn là muốn "Phì" đấy, nhưng nghĩ đến còn mang mạng che mặt nên không có nhổ ra. Chỉ trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, lập tức hừ nói: "Ngươi cho là Tào Giả Mẫu phái ta tới sao?"

Hàn Nghệ cau mày hỏi: "Chẳng lẽ không đúng?"

Cố Khuynh Thành nói: "Đương nhiên không phải, cho dù Tào Giả Mẫu muốn chỉnh ngươi, cũng sẽ không phái ta đến. Nếu chẳng may ta lỡ tay, thì ai cũng biết đây là Hoa Nguyệt Lâu làm."

Hàn Nghệ sửng sốt, đúng rồi,
ta tại sao không có nghĩ vậy một chút. Nói: "Chứ chẳng lẽ là cô tự tới?"

"Không sai."

Hàn Nghệ gật gật đầu, giơ tay vào trong ngực lục lọi một chút.

Cố Khuynh Thành hỏi ngay: "Ngươi làm gì?"

"Ta xem ta mang đủ tiền có hay không." Hàn Nghệ nói rất chân thành.

Cố Khuynh Thành đầu tiên là sửng sốt. Lập tức kịp phản ứng, hai mắt vừa trợn trừng lập tức thôi, cười nói: "Công tử muốn nhìn nửa mặt ta, ít nhất cũng phải vài quan tiền. Ngươi đang cầm lấy tay của ta, kiểu gì cũng phải mấy chục quan."

"Thật không? Nạm vàng hay sao mà mắc vậy."

Hàn Nghệ kinh sợ kêu một tiếng, trên tay thuận tiện nhéo nhéo cổ tay của Cố Khuynh Thành. Sau đó liền buông ra, nói: "Cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng cũng không đáng một trăm quan, Hay. Hay là thôi. Ta không trả nổi tiền đâu. Trong lòng lại âm thầm kinh ngạc. Tứ đại hoa khôi quả nhiên là vũ khí hấp dẫn. Xem nửa mặt mà phải trả nhiều tiền như vậy, thà tình nguyện làm chó một ngày còn hơn."

Cố Khuynh Thành thả tay xuống, xoay xoay cổ tay của mình, hơi hơi trừng mắt nhìn Hàn Nghệ - Còn nói cái gì mà làm bạn với nữ nhân. Ngươi toàn làm như vậy với nữ nhân à?

Hàn Nghệ cười: "Ta nếu không làm bạn với nữ nhân thì cô bây giờ còn đứng chỗ này sao. Không chừng đã nằm úp sấp trên tàng cây rồi."

Dừng một chút hắn lại nói: "Nói đi, tại sao phải làm như vậy."

Cố Khuynh Thành hừ nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta sao. Lần trước ngươi vì sao đem túi thơm của ta đưa cho Nha Nương."

Hàn Nghệ nói: "Là cô động thủ trộm tiền ta trước, ta mới ra tay đấy."

Vừa dứt lời, một túi tiền vô cùng bẩn xuất hiện trước mặt hắn.

Hàn Nghệ nói: "Làm gì thế?"

"Cầm lấy đi. Một đồng cũng không thiếu."

"Ta không cần."

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Cô cho ta là ngốc à. Ta không có túi thơm trả lại cho cô đâu. Cô cứ cầm đi."

Vừa nói xong Cố Khuynh Thành lại duỗi tay trái ra, trong lòng bàn tay tắng nõn trơn mềm có một túi thơm.

"Lợi hại! Lợi hại!" Hàn Nghệ gật gật đầu: "Trộm à."

Cố Khuynh Thành dương dương đắc ý nói: "Đối phó cái loại này nữ nhân như Nha Nương, ta cũng cần đi trộm sao?"

"Khâm phục. Khâm phục!" Hàn Nghệ nói: "Nhưng ta vẫn không thể lấy. Dù sao túi thơm này vẫn không phải là ta trả lại cho cô."

Cố Khuynh Thành nói: "Vậy ngươi cầm lấy túi thơm, sau đó cùng ta trao đổi. Dù sao, so với khả năng trộm đồ của ngươi thì ta cũng không phải là đối thủ."

"Ý kiến hay."

Hàn Nghệ gật gật đầu, giơ tay cầm túi thơm rồi cho vào trong ngực.

Cố Khuynh Thành ngẩn ra, nói: "Làm gì thế?"

Hàn Nghệ cười nói: "Trong túi tiền của ta cũng có mấy văn tiền. Túi thơm của Cố Khuynh Thành ít nhất cũng đáng cái mấy chục quan. Ta với cô trao đổi, trừ phi đầu ta bã đậu thôi."

Cố Khuynh Thành không hề phản bác, ngược lại là cười nói: "Ngươi đã thích túi thơm bản cô nương đến như vậy thì bản cô nương sẽ tặng cho ngươi."

Hàn Nghệ vội nói: "Ôi, ôi, ôi. Cô đừng nói như vậy. Ta là một nam nhân, thích túi thơm thì còn nói chuyện gì. Cô hãy cầm về đi.

Nói xong, hắn lấy túi thơm trả lại."

Trong mắt Cố Khuynh Thành hiện lên một chút gian xảo, giơ tay lấy, nhưng Hàn Nghệ nhanh tay hơn, rút tay về, lại cho vào ngực, rồi cười ha hả: "Nhưng ta thích tiền, đa tạ ý tốt của cô. Trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này rất giảo hoạt, thiếu chút nữa liền không lại rồi."

Cố Khuynh Thành hơi hơi hạ lông mày, vẻ ảo não, cái khăn che mặt đều che không hết, cười nói: "Ngươi đã nhận, vậy ngươi hãy đừng đưa túi thơm cho người khác nữa."

"Cô quản ta sao."

Hàn Nghệ hừ một tiếng, lại nghiêm mặt nói: "Bất kể thế nào, hôm nay ta như là đã tính toán tha cho cô, cũng sẽ không truy cứu nữa. Nhưng không nên xảy ra thêm một lần nào nữa, bởi đến lúc đó đừng nói là túi thơm, cho dù là tặng cô cho ta, ta cũng không sẽ lưu tình. Không phải ta khinh thường cô, à cô căn bản không phải là đối thủ của ta."

Cố Khuynh Thành hừ nói: "Cố Khuynh Thành ta tuy là phong trần nữ tử, nhưng vẫn có thể làm rõ đúng sai. Lần trước là ta có ý trêu đùa ngươi trước, sai ở ta chứ không ở ngươi. Hơn nữa tài nghệ của ta không bằng ngươi. Nếu ta vì thế mà đến báo thù ngươi thì quá là nhỏ mọn."

Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Hoa Nguyệt lâu của cô phải đóng cửa sao?"

Cố Khuynh Thành nói: "Phượng Phi Lâu của ngươi mới phải đóng cửa."

Hàn Nghệ hoang mang nói: "Nếu không như thế, cô là trụ cột ở Hoa Nguyệt lâu, không lý gì rảnh rỗi làm những chuyện này."

Cố Khuynh Thành Hàn Nghệ liếc mắt một cái, nói: "Ta làm như vậy, chỉ là muốn thử ngươi thôi."

Hàn Nghệ nói: "Thử cái gì ở ta? Là phong độ, hay ngực, trí tuệ."

"Ngươi thật đúng là biết cách tô vẽ."

Cố Khuynh Thành phun một tiếng, nói: "Ta nghe nói Phượng Phi Lâu các ngươi theo chế độ thuê mướn. Cũng nghe nói ngươi gây dựng văn hóa Phượng Phi Lâu là một đại gia đình, phải tôn trọng lẫn nhau, trân trọng lẫn nhau, không biết ta nói đúng không?"

"Tuyệt nhiên là đúng."

Cố Khuynh Thành lại nói: "Cho nên ta liền thử xem ngươi thật thế không."

"Thì ra là thế."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Nhưng nghe cô nói vẫn khá nhàm chán. Nó với cô chả có chút liên quan nào."

"Có thể hiện tại không có, nhưng nói không chừng về sau sẽ có."

"Thử nói rõ xem nào."

Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: "Ta muốn đến Phượng Phi Lâu của ngươi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện