Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Bước ngoặt vận mệnh (Hạ)


trước sau

Hàn Nghệ vẫn còn muốn thăm dò, nhưng thấy hai người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo căn bản không có hứng thú nói tới chuyện này nữa nên chỉ có thể từ bỏ.

Song phương lại tiếp tục bàn chuyện sau khi Hàn Nghệ phải đi. Sau một hồi trò chuyện về chuyện hợp tác xưởng quần áo xong, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo liền chuẩn bị cáo từ. Dù sao bọn họ cũng biết Hàn Nghệ chắc chắn còn có rất nhiều chuyện bận rộn.

Hàn Nghệ tiễn bọn họ xuống dưới lầu, nhưng khi vừa tới cửa, thì gặp phải một người quen.

Chính là Nguyên Mẫu Đơn.

"Mẫu Đơn tỷ."

Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo nhìn thấy Nguyên Mẫu Đơn, hơi cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó chạy tới hành lễ.

Nguyên Mẫu Đơn "Ừm" một tiếng, nói: "Các ngươi nói chuyện xong rồi chứ?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Bọn ta đã bàn chuyện xong, đang chuẩn bị rời đi. Nếu như Mẫu Đơn tỷ không có chuyện gì khác, chúng ta xin cáo từ trước."

Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Vô Y trở về rồi phải không?"

Trịnh Thiện Hành hơi sửng sốt, rồi lập tức gật đầu.

"Không có việc gì, đi đi."

"Cáo từ."

Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo khẽ gật đầu, sau đó rời đi.

Hàn Nghệ nhìn Nguyên Mẫu Đơn, cười nói: "Thật không nghĩ tới Mẫu Đơn nương tử cũng sẽ đến tiễn ta? Hàn Nghệ thực sự là thụ sủng nhược kinh nha!"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ta không phải đến tiễn ngươi, ta tới là muốn bàn chuyện mua bán với ngươi."

Hàn Nghệ sững sốt, nói: "Thế nhưng ta sắp phải rời khỏi Trường An rồi."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi không đi, khoản buôn bán này sẽ không cách nào tiến hành."

Hàn Nghệ đã đoán ra được mục đích của nàng, duỗi tay ra, nói: "Mời vào trong."

Đi vào bên trong, vừa mới ngồi xuống, Hàn Nghệ đã nói luôn: "Có phải là cô muốn mua lại Phượng Phi Lâu?"

Nguyên Mẫu Đơn càng thêm trực tiếp, nói: "Giá tiền có thể thương lượng."

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ngại quá, ta sẽ không bán."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Chẳng lẽ ngươi còn định mang đi hay sao?"

Hàn Nghệ nói: "Đi chỉ là ta mà thôi, mấy người Lưu tỷ vẫn sẽ ở lại chỗ này."

Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Chỉ bằng mấy người các nàng có thể bảo vệ được Phượng Phi Lâu sao?"

"Ta tin là có thể."

"Ngươi cũng đã từng tin rằng ngươi có thể khiến Phượng Phi Lâu này phát triển lớn mạnh, nhưng kết quả thì sao?" Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngay cả ngươi cũng không làm được, các nàng có thể sao?"

Hàn Nghệ nói: "Được rồi, ta nói thật với cô, ai có thể bảo đảm tương lai ta sẽ không trở về."

Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt một chút, nói: "Ngươi còn chưa tuyệt vọng à?"

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Lần này ta thua cực kỳ oan. Ta đương nhiên không phục, ta sẽ còn ngóc đầu trở lại."

Nguyên Mẫu Đơn thoáng trầm ngâm một phen, nói: "Hay như vậy đi, ngươi đem Phượng Phi Lâu phó thác cho ta đi."

Hàn Nghệ cười nói: "Xem ra mục đích của Mẫu Đơn nương tử không phải là muốn mua lại hẻm bắc, mà là muốn gìn giữ ngày phụ nữ."

Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói: "Ngày phụ nữ thật vất vả mới thành công, ta không muốn nó chết yểu nhanh như vậy. Lưu giả mẫu của các ngươi, ta cũng đã nghe nói qua, năng lực buôn bán cũng bình thường, một khi ngươi đi rồi, Tào giả mẫu của Hoa Nguyệt Lâu sẽ dễ dàng đánh bại nàng ta, thế nhưng nếu như ngươi giao cho ta, Hoa Nguyệt Lâu sẽ không làm gì được."

Hàn Nghệ chau mày trầm tư một phen, ngay sau đó nói: "Nếu như Mẫu Đơn nương tử đồng ý góp sức, ta ngược lại cũng không phản đối, thế nhưng, ta chỉ có thể cho cô một chức quản lý, nói khó nghe một chút, cô chỉ là nhân công của ta, ta sẽ không bán cho cô môt tấc đất nào."

"Có thể."

Nguyên Mẫu Đơn rất là sảng khoái, lại cười nói: "Nhưng tiền đề là ngươi còn có thể trở về."

Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Ta cũng không phải sói xám, cô chớ có hy vọng xa vời nghe được câu nói đó từ miệng của ta( ý là câu 'Nupakachi' của sói xám trong bộ phim 'Hãy đợi đấy')."

"Sói xám là sao?"

"À, không có gì."

Hàn Nghệ lắc đầu một cái, đột nhiên nói: "Dương cô nương có biết việc này không?"

Nguyên Mẫu Đơn lắc lắc đầu nói: "Sau khi Dương gia biết được việc này, thì đã không cho phép Phi Tuyết đi ra ngoài, nàng phỏng chừng còn chưa biết việc này. Nếu như ngươi muốn tạm biệt nàng, thật ra ta có thể giúp ngươi nghĩ cách?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không cần, ta đã gây cho Dương gia nhà nàng ấy không ít phiền não rồi, chờ ta đi rồi, cô giúp ta chuyển lời cho nàng một tiếng là được."

Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, cười nói: "Đây chính là hậu quả của việc không biết tự lượng sức mình."

Hàn Nghệ nói: "Sao ta nghe thế nào cũng thấy giống như cô đang cười trên sự đau khổ của người khác vậy!"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn vì ta không có bỏ đá xuống giếng."

Hàn Nghệ rất tổn thương nói: "Ta vốn cho rằng quan hệ của chúng ta là rất không tệ đấy."

Nguyên Mẫu Đơn thở phì phì nói: "Ta không có nửa điểm quan hệ gì với ngươi hết. Ta chỉ biết là khăn lụa của ta bị ngươi trộm."

Nữ nhân a! Chính là thích ghi thù. Hàn Nghệ nói: "Khăn lụa của cô ta cũng không biết, ta chỉ biết là Thỏ Khuê Mật của ta đâu mất rồi."

"Ngươi còn dám nói về việc này?"

"Được rồi, được rồi, đừng có trừng ta, ta sắp phải đi rồi, chúng ta không thể hảo hảo nói chuyện bình thường sao?"

"Ta không có chuyện gì để nói với ngươi hết."

Nguyên Mẫu Đơn đứng dậy, nói: "Cáo từ."

"Không tiễn." Hàn Nghệ hữu khí vô lực nói.

Nguyên Mẫu Đơn xoay người liền đi về phía cầu thang, thế nhưng đi được mấy bước, nàng đột nhiên ngừng lại, nói: "Thuận buồm xuôi gió."

Hàn Nghệ hừ lạnh nói: "Đây không phải là lời vô nghĩa sao?"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngoài mấy lời vô nghĩa ra, ta cũng không còn gì để nói với ngươi cả."

Nói xong, nàng liền đi xuống lầu.

"Cô nàng này thật đúng là cá tính."

Hàn Nghệ vừa cười vừa lắc đầu, một mình ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, suy nghĩ xuất thần.

"Hàn đại ca."

Một lát sau, chợt nghe được một thanh âm như của tên trộm phát ra.

Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai thằng nhóc Hùng Đệ và Tiểu Dã đang trốn ở dưới gầm cầu thang, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Hai đứa làm gì đấy, nơi đây là nhà của chúng ta, có cần phải lén lút như vậy sao?"

Hùng Đệ cười hì hì, một tay khoát lên vai Tiểu Dã, hai người đi tới, ngồi đối diện với Hàn Nghệ.

"Hàn đại ca, chúng ta thật sự phải rời khỏi Trường An sao?" Hùng Đệ nháy đôi mắt nhỏ xíu nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Sao vậy? Đệ luyến tiếc sao?"

Hùng Đệ nghiêng đầu, nói: "Thật ra cũng không phải là luyến tiếc Trường An, chỉ là luyến tiếc mấy vị tỷ tỷ."

Hàn Nghệ cười nói: "Vậy đệ cứ ở lại chỗ này đi!"

Hùng Đệ vội vàng lắc đầu nói: "Vậy cũng không được, ta phải đi theo Hàn đại ca, huynh đã đáp ứng cha mẹ ta, phải chăm sóc kỹ lưỡng ta nha."

Hàn Nghệ nói: "Thằng nhóc béo này, lần đó ta nói như vậy là vì bị nước mắt của đệ bức bách mà."

Đôi môi dày của Hùng Đệ trề ra, nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ vẫy tay nói: "Được được được, đệ thắng, đệ thắng. Ai u, thật là."

Tiểu Dã ha ha nở nụ cười.

Hùng Đệ cũng ha hả nở nụ cười theo.

Tiểu Dã đột nhiên nói: "Đại ca, vừa rồi huynh đang nghĩ tới đại tỷ tỷ sao?"

Hàn Nghệ sửng sốt, ngay sau đó gật gật đầu.

Hùng Đệ vội vàng nói: "Đúng rồi, chúng ta có cần nói một tiếng với đại tỷ tỷ hay không?"

Hàn Nghệ nói: "Đệ đi đâu tìm đại tỷ tỷ của đệ đây?"

"Không biết."

Hùng Đệ lắc đầu.

Hàn Nghệ hoàn toàn không biết nói gì, lại nói: "Thôi đi, tìm được nàng, cũng chỉ đem đến cho nàng phiền phức mà thôi."

"Vậy... vậy chúng ta vẫn là đừng đi tìm." Hùng Đệ lắc đầu.

"Tiểu Nghệ ca."

Trà Ngũ đột nhiên đi lên, bên cạnh hắn còn dẫn theo một thiếu niên.

Hàn Nghệ nói: "Chuyện gì?"

Trà Ngũ nói: "Người này nói có việc gấp tìm ngươi."

Hàn Nghệ liếc nhìn thiếu niên kia, thấy khá xa lạ, liền hỏi: "Ngươi là...?"

Thiếu niên kia nói: "Ngươi chính là Hàn Nghệ sao?"

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Thiếu niên kia đi lên trước, đặt một đồng tiền lên bàn, nói: "Có người nhờ ta đem đồng tiền này giao cho ngươi, còn nói là gặp ở chỗ cũ."

Hàn Nghệ liếc nhìn đồng tiền kia. Là nàng?

Một nén nhang sau.

Hàn Nghệ đi tới mảnh rừng cây phía sau hẻm kia, dựa lưng vào một cây đại thụ khô gầy, nhịp nhịp chân.

Một lát sau, một cô gái che mặt từ bên cạnh đi ra.

Đúng là Cố Khuynh Thành.

Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, ném đồng tiền qua.

Cố Khuynh Thành tiếp nhận đồng tiền, không nói lời nào nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không có nợ cô cái gì."

Cố Khuynh Thành nói: "Nhưng lúc trước ngươi đã đáp ứng ta."

Hàn Nghệ nói: "Ta quả thật đã đáp ứng cô, thế nhưng ta có thể làm gì đây. Ta hiện tại cũng là ốc không lo nổi mình ốc, tự thân khó bảo toàn, có bản lĩnh cô giúp ta ở lại đi. Rồi ta sẽ thực hiện lời hứa của mình."

Cố Khuynh Thành nói: "Dù sao ta chỉ biết là ngươi đã đáp ứng ta."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Được rồi, vậy cô chỉ ta xem, bây giờ ta nên làm gì?"

"Ta không biết." Cố Khuynh Thành một mặt ủy khuất nói.

Hàn Nghệ thở

dài, nói: "Trở lại chuyện chính, nếu ta có thể tới tìm cô, thì ta cũng chỉ có thể nói với cô một tiếng - xin lỗi. Đây đã là thứ duy nhất ta có thể nói."

Cố Khuynh Thành liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Ngươi có nhiều mưu mô như vậy, sao lần này lại không có chút sức hoàn thủ nào."

Hàn Nghệ kích động nói: "Vấn đề hiện tại là ngay cả xảy ra chuyện gì ta cũng không biết, ta làm sao có thể nghĩ ra biện pháp? Cô có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không?"

Cố Khuynh Thành lắc đầu một cái, lúng túng nói: "Ngươi có thể giúp ta nghĩ ra một biện pháp được không? Ngươi đã biết bí mật của ta, sớm muộn có một ngày ta sẽ không giấu được nữa."

Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: "Cô hoàn toàn không phải lo lắng, nếu như có người muốn bôi đen cô, chỉ cần cô vạch mặt nạ ra là không có việc gì."

Cố Khuynh Thành phi một tiếng, nói: "Thật sự không nên nói cho ngươi."

Hàn Nghệ cười nói: "Được rồi, được rồi, nói đứng đắn nè, vấn đề then chốt của cô là mấy công tử kia sẽ đến tìm cô tính sổ. Nhưng việc này, cô cũng rõ ràng, Tào Tú cũng rõ ràng, không thể có chuyện ả không nghĩ tới điểm này, ta đoán chừng ả cuối cùng vẫn sẽ bắt cô phải lặng lẽ rời đi, nếu như cô thực sự không có nơi để đi, có thể tới Dương Châu tìm ta."

Cố Khuynh Thành có chút kinh ngạc nói: "Thật sao? Ta thật sự có thể đi Dương Châu tìm ngươi sao?"

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Tốt nhất nên chuẩn bị chút rượu và lương khô, nói không chừng đến lúc đó ta còn phải dựa vào tiếp tế của cô đấy."

Cố Khuynh Thành lườm hắn một cái, nói: "Ngươi có nhiều ý đồ xấu như vậy, không thể có chuyện chết đói được."

"Cám ơn cát ngôn của cô." Hàn Nghệ cười nói.

Cố Khuynh Thành thoáng trầm mặc một hồi, nói: "Tại sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?"

Hàn Nghệ than thở: "Có lẽ là do đồng bệnh tương liên đi, vận mệnh của cô và ta có lẽ đã sớm định trước là phải rời đi nơi đây, hơn nữa, nhiều một người như cô, cũng chỉ là thêm một miếng cơm ăn mà thôi, ta cũng cần có người nấu cơm giặt quần áo, cô cũng đừng nói là cô không biết làm mấy chuyện này đấy, trước đây cô ở Tạ gia, chắc chắn có làm những việc này rồi."

Cố Khuynh Thành giận dữ nói: "Ta còn thắc mắc tại sao hôm nay ngươi lại có lòng tốt như vậy, hóa ra là muốn ta giúp ngươi nấu cơm giặt quần áo."

Hàn Nghệ nói: "Chẳng lẽ ta dẫn cô đi Dương Châu mà còn phải hầu hạ cô nữa hay sao, vậy cô đừng có đến."

Cố Khuynh Thành oan ức nhìn Hàn Nghệ, nói: "Nấu cơm giặt quần áo thì nấu cơm giặt quần áo, dù sao đến lúc đó nếu ta không có chỗ để đi, nhất định sẽ đến tìm ngươi."

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Cố Khuynh Thành nói: "Ngươi tính khi nào thì đi?"

"Buổi sáng ngày mai."

Cùng ngày đó, Hàn Nghệ lại nói cho Lưu Nga hắn đã nhờ Nguyên Mẫu Đơn quản lý Phượng Phi Lâu, đồng thời hắn cũng căn dặn Lưu Nga, Nguyên Mẫu Đơn chỉ là một người làm công, mà không phải ông chủ, cái quan hệ chủ thứ này nhất định phải phân ra rõ ràng. Sau đó lại dặn dò bọn họ một lần tất cả các loại công việc lớn nhỏ.

Đây cũng không phải là giả vờ, hoặc là qua loa cho xong, hắn là nghiêm túc đấy, bởi vì một khi Võ Tắc Thiên không có ra tay, vậy hắn thật sự sẽ phải rời đi.

Đây chính là như lời Trưởng Tôn Vô Kỵ nói, thuận thế mà đi.

Cũng có thể nói, ngày mai là một bước ngoặt vận mệnh của Hàn Nghệ.

Buổi sáng hôm sau, một hàng 6 người gồm Hàn Nghệ, Hùng Đệ, Tiểu Dã, Tang Mộc, Đông Hạo, Tá Vụ, dưới sự đưa tiễn của đám người Lưu Nga, điều khiển hai chiếc xe ngựa chậm rãi rời khỏi hẻm bắc.

Chỉ thấy phụ cận cổng Bắc đứng không ít người, tuy rằng Hàn Nghệ tuyên bố với bên ngoài là về nhà thăm người thân, thế nhưng bọn họ đều biết chuyện này nhất định có quan hệ với Thôi gia, chỉ là bọn họ cũng không biết trong đó phát sinh chuyện gì mà thôi. Nhưng bọn họ cũng không cảm thấy quá hiếu kỳ, bởi vì thế lực cách biệt quá xa, Hàn Nghệ thắng, đó là kỳ tích, Hàn Nghệ bại, đó là chuyện đương nhiên.

Trong đó có không ít người là đến đưa tiễn, cũng không thiếu người là đến chế giễu.

Đưa tiễn tự nhiên là những đệ tử hàn môn kia, dù sao Hàn Nghệ từng cho bọn họ một cái hoàn cảnh bình đẳng với quý tộc, đối với việc này bọn họ vẫn rất cảm kích.

Còn những người đến chế giễu, đơn giản chính là những con cháu sĩ tộc kia, tuy rằng bọn họ cũng thường đến xem kịch nói, nhưng cũng chỉ là xem kịch nói mà thôi, Hàn Nghệ rời đi lại là một chuyện khác.

Bởi vì chuyện này có thể xem là một lần nữa hàn môn thua dưới tay quý tộc.

Dù sao thì người cát ngôn đưa tiễn có, người tới châm chọc mỉa mai cũng có.

Hàn Nghệ đều làm như không thấy, vừa ra cổng Bắc, đi về phía Nam được ba dặm, hắn liền để đám Lưu Nga trở lại, dù sao đều là nữ nhân, cứ đi theo mãi cũng không tốt lắm.

Đừng thấy Mộng Nhi ngày thường vẫn hay cãi nhau với Hàn Nghệ, nhưng thật sự đến thời khắc Hàn Nghệ phải đi, thì khóc đến mức cả người toàn là nước mắt, làm cho Hùng Đệ cũng ôm Đỗ Tổ Hoa khóc lớn một trận theo.

Sau khi chia tay, mấy người Hàn Nghệ liền bắt đầu khởi hành.

Dù sao vừa mới chia tay xong, tâm tình của đám Hùng Đệ đều vô cùng thấp, ai cũng không muốn há miệng, chỉ ngoại trừ duy nhất một người, đó chính là Hàn Nghệ.

Trong mắt Hàn Nghệ, hết thảy còn chưa kết thúc, hắn vẫn còn đang đợi.

Nhưng mà, thời gian cứ thế trôi qua, thái dương cũng đã xuống núi, thế nhưng người Hàn Nghệ kỳ vọng vẫn chưa xuất hiện.

Đến tối nhóm Hàn Nghệ tìm một lữ quán nghỉ tạm một đêm, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường.

Lại đến lúc mặt trời chiều xuống núi, Hàn Nghệ nhìn vầng thái dương đang chậm rãi ngả về Tây, trong lòng cũng đã hoàn toàn lạnh giá.

Nhưng vào lúc này, chợt nghe phía sau có người hô: "Đoàn xe phía trước mau dừng lại, mau dừng lại."

Trong mắt Hàn Nghệ xẹt qua một tia sáng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội nhân mã cuốn theo bụi mù đuổi tới.

"Có chuyện gì thế?"

"Ta cũng không biết?"

Tang Mộc, Tá Vụ vội ngừng xe ngựa lại.

Không mất bao lâu, đội nhân mã kia liền đuổi tới, bao vây đám Hàn Nghệ một vòng, một nam nhân trung niên thân mặc quan phục tiến lên phía trước, chỉ thấy ông ta chừng 40 tuổi, chân mang giày rộng, mặt vài sợi râu, khuôn mặt hiền lành, một đôi mắt lộ ra ý cười, ông ta đánh giá Hàn Nghệ một chút, nói: "Ngươi chính là Hàn Nghệ?"

Giọng nói ông ta vô cùng nhu hòa, khiến người nghe rất thoải mái.

"Chính là tại hạ."

Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, lại hỏi: "Không biết các hạ là...?"

Nam nhân trung niên hơi chắp tay nói: "Tại hạ là là Trung Thư Xá Nhân Lý Nghĩa Phủ."

Chức Trung Thư Xá Nhân này chính là thay hoàng đế truyền lệnh.

Lý Nghĩa Phủ? Cái tên này hình như đã nghe qua ở nơi nào, thôi bỏ, không nghĩ nữa, quan tâm chi là quan chức gì, dù sao cũng đều lớn hơn mình. Hàn Nghệ vội vàng nói: "Hóa ra là Lý Xá Nhân, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

Lý Nghĩa Phủ hỏi: "Ngươi là muốn đi đâu đấy?"

Hàn Nghệ nói: "Tại hạ định về Dương Châu thăm người thân."

"Dương Châu?"

Lý Nghĩa Phủ hơi nhíu mày, nói: "Ngươi đợi lúc khác lại về Dương Châu đi."

Hàn Nghệ giả vờ kinh ngạc "A" một tiếng, thế nhưng trong lòng thì lại kích động không thôi.

Lý Nghĩa Phủ ho nhẹ một tiếng, nói: "Theo khẩu dụ của Bệ hạ, lệnh cho ngươi ngày 15 tháng 5, mang theo người của ngươi vào Vạn Niên Cung với bệ hạ, biểu diễn kịch nói."

Quả là cáo già!

Trong lòng Hàn Nghệ thầm mắng một câu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện