Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Có gái nhắn tin


trước sau

Từ lúc Hàn Nghệ rời đi, ngoại trừ vài người cá biệt ra, ai cũng không nghĩ tới, Hàn Nghệ sẽ trở về nhanh như vậy.

Đây quả thực là kinh thiên đại nghịch chuyển nha!

So với kịch còn muốn kịch hơn.

Tuy rằng chuyện này đối với rất nhiều người mà nói, chỉ là việc nhỏ, thế nhưng bởi vì chuyện rất ầm ĩ, hơn nữa lại là xuất phát từ Yên Hoa tam hẻm, nên mọi người đều vô cùng chú ý. Hàn Nghệ vừa trở về lúc chạng vạng, sáng sớm hôm sau đã lưu truyền đến mức khắp phố phường đều biết.

Đương nhiên, số người cao hứng vẫn là chiếm đa số, thậm chí còn bao gồm rất nhiều con cháu quý tộc. Dù sao Phượng Phi Lâu cũng từng mang đến cho mọi người rất nhiều sung sướng, chỉ có một số ít quý tộc là cảm thấy khó chịu mà thôi.

Thái Úy phủ.

"Gia gia, Hàn Nghệ đã trở lại."

Trưởng Tôn Diên ngồi xếp bằng trước mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ, sắc mặt quái dị nói.

Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa xem sách, vừa nhẹ gật đầu, nói: "Ta có nghe nói."

Trưởng Tôn Diên nói: "Liệu chuyện này có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?"

"Hả? Con nói cái gì?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ xoay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Diên.

Trưởng Tôn Diên nói: "Dù sao lúc trước gia gia không có ra mặt trợ giúp Hàn Nghệ, con nghĩ Hàn Nghệ chắc chắn có khúc mắc trong lòng."

Chuyện Hàn Nghệ hợp tác với Trưởng Tôn Vô Kỵ, gã cũng không biết, cõi đời này cũng chỉ có hai người trong cuộc là Trưởng Tôn Vô Kỵ và Hàn Nghệ biết.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha, nói: "Diên nhi, đối phương chẳng qua chỉ là một tên bách tính nho nhỏ, dựa vào cái gì để gây ra ảnh hưởng cho chúng ta, lẽ nào hắn còn dám đối nghịch với chúng ta?"

Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: "Tôn nhi nói sai rồi." Rồi gã lại ngẩng đầu lên, nói: "Tôn nhi chỉ cho rằng, Hàn Nghệ là một nhân tài, nếu để mất thì quá đáng tiếc."

"Nhân tài?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cợt, nói: "Hắn thì tính là nhân tài gì? Kỳ thực so với hắn, còn có một người càng làm gia gia đau đầu."

Trưởng Tôn Diên nói: "Gia gia nói Vô Y tỷ à?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: "Con bé này thực sự không khiến người ta bớt lo. Đi dạo một vòng lại trở về, chỉ mong trải qua một hồi gian khổ xong, nó có thể hối cải làm người mới. Còn nữa, sau này con cũng bớt làm xằng làm bậy với nó ở bên ngoài đi."

Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói: "Vâng, tôn nhi biết rồi."

"Biết thì phải làm đấy."

Trưởng Tôn Vô Kỵ đang nói đột nhiên lại bốc lên chút hỏa khí, nói: "Con cẩn thận ngẫm kỹ lại đi, lúc trước con đã làm ra những chuyện gì."

Trưởng Tôn Diên cúi đầu không nói.

Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc mắt nhìn y, nói: "Nếu nó còn dám bắt nạt con, con hãy trở về nói cho ta, biết chưa?"

Trưởng Tôn Diên lắc đầu nói: "Chuyện này không thể được, chuyện giữa chúng con, nếu là do gia gia đứng ra, vậy thì tôn nhi nào có mặt mũi gặp người nữa, Tôn nhi dù sao cũng là người của Trưởng Tôn gia. Chuyện của mình phải tự mình giải quyết."

Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói: "Con còn biết mình là người của Trưởng Tôn gia là được, chớ có làm mất mặt Trưởng Tôn gia chúng ta."

Trưởng Tôn Diên gật gật đầu

Thôi gia!

"Tập Nhận, không phải đại bá phê bình con, thế nhưng lúc trước nếu con không cho tiểu tử kia ba ngày chuẩn bị, ta sớm đã định tội hắn rồi."

Thôi Nghĩa Trung đi qua đi lại trong phòng, đôi lúc lại bất mãn liếc nhìn Thôi Tập Nhận.

Thôi Tập Nhận nói: "Đại bá, chất nhi lại không nghĩ như vậy, may mà chúng ta chỉ khuyên hắn rời đi. Nếu ngay từ đầu chúng ta đã đem hắn định tội, đến lúc đó một đạo thánh chỉ của bệ hạ vừa ra, thì Thôi gia chúng ta càng sẽ tối tăm mặt mày."

Thôi Nghĩa Trung nói: "Bệ hạ cũng phải nói lý, kẻ này phạm pháp, há có hể nói thả là thả?"

Thôi Tập Nhận cười khổ nói: "Nói thì nói thế, nhưng đại bá không nên quên, kỳ thực chúng ta cũng không có đủ chứng cứ để bắt Hàn Nghệ. Đến lúc đó chỉ cần điều tra, Hàn Nghệ sẽ vô cùng có khả năng thoát tội, đến lúc đó nói không chừng còn có người sẽ nhân cơ hội buộc tội Thôi gia chúng ta."

Thôi Nghĩa Trung vừa nghe, sắc mặt không khỏi dịu đi vài phần.

Thôi Tập Nhận thở dài: "Muốn trách, cũng chỉ có thể trách vận khí của tiểu tử kia quá tốt mà thôi."

Thôi Nghĩa Trung nói: "Bây giờ bệ hạ đã điểm danh mang tiểu tử kia đi Vạn Niên Cung diễn kịch nói, chúng ta chỉ có thể nuốt vào cái cục tức này."

Thôi Tập Nhận cười nói: "Đại bá cần gì tức giận. Tiểu tử kia chung quy là xuất thân ti tiện, há có thể so với Thôi gia chúng ta. Ngược lại, loại người như hắn, càng trèo lên cao, lại chết càng nhanh, nói không chừng đến lúc đó còn không cần chúng ta động thủ."

"Cái này ta đương nhiên biết."

Thôi Nghĩa Trung thở dài: "Chẳng qua ta vẫn cảm thấy hơi mất mặt."

Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: "Con lại không nghĩ như thế, nếu là Quốc Cữu Công đứng ra, vậy đúng là chúng ta sẽ bị cười nhạo, thế nhưng hiện tại người đứng ra chính là bệ hạ, tình huống hoàn toàn không giống. Đại bá cứ yên tâm, rồi sẽ có một ngày, con đuổi tiểu tử kia ra khỏi Trường An."

Thôi Nghĩa Trung gật gật đầu nói: "Cũng được, dù sao chuyện này cũng là từ đám tiểu bối các con mà ra, đại bá xem như mặc kệ."

Thôi Tập Nhận gật gật đầu.

Thôi Nghĩa Trung nói: "Đúng rồi, nghe nói Vân Thành đã trở về."

Thôi Tập Nhận ừm một tiếng.

Thôi Nghĩa Trung liếc nhìn Thôi Tập Nhận, nói: "Con cũng thật là kỳ quái, nhớ năm đó ngay cả Thái Tông Thánh Thượng con cũng dám chỉ trích, thế nhưng lại sợ một nữ nhân như thế.'

Thôi Tập Nhận buồn bực nói: "Đại bá, không phải chất nhi sợ nàng."

"Vậy trước đây tại sao con lại nghe lời nàng như thế? Ngay cả lời của ta con cũng không nghe, thế nhưng lời của nàng con lại nghe răm rắp."

Thôi Tập Nhận than thở: "Đại bá, chất nhi không muốn nói việc này, thế nhưng người cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ không lại để nàng tùy ý sai khiến."

"Con phải nhớ nói được phải làm được, lúc trước cũng bởi vì nàng, con đã gây ra không it phiền toái cho Thôi gia chúng ta."

"Đại bá yên tâm, chất nhi nhất định nói được sẽ làm được."

.

Phượng Phi Lâu.

"Ai ôi! Đúng là mệt chết ta rồi."

Lưu Nga nhẹ lau mồ hôi, đi vào hậu viện.

"Nói rõ ràng rồi chứ?"

Hàn Nghệ đang ngồi ở trong viện, thấy Lưu Nga bước vào, cười tủm tỉm hỏi.

Lưu Nga nói: "Phí mất không ít sức mới nói rõ ràng với bọn họ, may mà có uy danh của bệ hạ, nếu không thì bọn họ chắc chắn sẽ không đáp ứng."

Hàn Nghệ đã trở về, vậy khi nào 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》mới bắt đầu diễn lại? Đây là mối quan tâm của rất nhiều fan kịch nói, cho nên từ sáng sớm đã có không ít người chạy tới. Bọn họ còn từng hy vọng xa vời rằng biết đâu hôm nay đã bắt đầu diễn lại rồi. Thế nhưng đáng tiếc chính là, Hàn Nghệ dự định ba ngày sau mới lại mơ cửa, đồng thời còn phát ra bố cáo, nói cách một ngày diễn một lần, nếu tính cả ngày phụ nữ, thì đó tương đương với việc xem một ngày, thì phải đợi ba ngày mới có thể xem tiếp.

Chuyện này mọi người sao có thể đồng ý, thằng Hàn Nghệ này ra ngoài loanh quanh được một vòng, trở về liền kiêu ngạo không ít nha. Thế rồi Lưu Nga vô cùng mờ mịt nói cho bọn họ. Chúng ta lập tức phải đi Vạn Niên Cung, nhất định phải chuẩn bị tỉ mỉ.

Hoàng thượng vừa ra, ai còn dám nhiều lời, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

Kỳ thực Hàn Nghệ xác thực cũng muốn chuẩn bị tỉ mỉ, hắn còn phải tìm cách biến hẻm Bắc thành một thị trường hoàn chỉnh nữa, còn lấy đâu ra thời gian. Cho nên mới quyết định cách một ngày, diễn một ngày.

Đúng lúc này, Trà Ngũ vội vã đi vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, Trịnh công tử và Vương công tử đến rồi."

Tới đúng nhanh đấy! Hàn Nghệ cười cười, vội vàng nói: "Mau, mau mời vào."

Lưu Nga thấy thế, liền đứng dậy rời khỏi.

Qua chốc lát, Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo từ bên ngoài tiến vào.

"Ha ha, Hàn tiểu ca. Không thể tưởng được chúng ta gặp lại nhanh như vậy, chúc mừng, chúc mừng."

Trịnh Thiện Hành vừa vào cửa, liền dùng chiêu bài tiếng cười sang sảng của mình chúc mừng Hàn Nghệ.

Vương Huyền Đạo hôm nay ngược lại cũng khác so với mọi ngày, không còn keo kiệt nụ cười, nói: "Hàn tiểu ca thực sự là cát nhân thiên tướng nha!"

Hàn Nghệ khiêm tốn nở nụ cười, nói: "Cái gì cát nhân thiên tướng chứ. Cái này á, phải gọi là đại nạn không chết."

Vương Huyền Đạo nói: "Tất có hậu phúc."

"Nói rất hay!"

Hàn Nghệ duỗi tay ra, nói: "Hai vị, mời vào trong nhà nói chuyện."

Hai người khẽ gật đầu. Sau đó cùng Hàn Nghệ đi vào trong phòng.

Hàn Nghệ rót trà cho bọn họ, nói: "Trịnh công tử, ngươi tới thật đúng lúc, ta cũng đang định tìm ngươi đây."

Trịnh Thiện Hành nghe thế liền vui vẻ, nói: "Ngươi cuối cùng cũng không quên sự hợp tác giữa chúng ta."

"Việc này ta sao dám quên."

Hàn Nghệ nói: "Ngươi xem, chướng ngại cao như thế, ta đều xông qua được, chứng minh vận thế của ta đang vượng, ta dự định thừa dịp vận thế đang lên thế này, trước tiên hoàn thành chuyện mở cửa hàng chuyên bán Thỏ Khuê Mật."

Trịnh Thiện Hành mừng rỡ gật đầu mạnh nói: "Nước đi này rất hợp ý ta, bây giờ Thỏ Khuê Mật đã chuẩn bị không sai biệt lắm. Ta thấy mọi người đều vô cùng yêu thích, nếu như lấy ra bán, nhất định có thể thành công."

Hàn Nghệ nói: "Vậy là được. Mặt khác, ngươi hẳn cũng biết, giữa tháng năm này ta phải theo bệ hạ đi Vạn Niên Cung, mà kế hoạch của chúng ta là tại mùa hè này tung ra trang phục giá rẻ, từ đó mở ra thị trường quần áo."

Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Cái này cũng là một trong những mục đích mà ta tới đây hôm nay."

Hàn Nghệ nói: "Cho nên, lần này phải trông vào ngươi rồi, ta đã ngoài tầm tay rồi. Thế nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, kiểu dáng quần áo ta đã thiết kế tốt. Các ngươi chờ một chút."

Nói rồi hắn liền vội vã chạy vào buồng trong, một lát sau, hắn cầm một khối vải trắng đi ra, đem vải trắng mở ra ở trên bàn.

Chỉ thấy trên mặt vải vẽ một vài hình ảnh, áo ngắn tay, quần ống ngắn, đặc biệt quần áo này cực kỳ khác biệt với quần áo đương đại, nhìn qua vô cùng đơn giản.

Kỳ thực đây chính là áo ngắn tay và quẩn lửng, quần lửng là Hàn Nghệ thiết kế hoàn toàn dựa theo hậu thế, mà áo ngắn tay vẫn còn bảo lưu kiểu dáng trang phục dân tộc Hán, chỉ là đã được đơn giản hóa.

Không khiến người ta vừa nhìn liền kinh ngạc, đây đối với Hàn Nghệ mà nói, chính là thất bại.

Trịnh Thiện Hành hơi có vẻ thất vọng.

Vương Huyền Đạo tựa như cảm thấy rất hứng thú với những hình ảnh này, nói: "Đây là do ngươi vẽ?"

"Đương nhiên."

"Nhìn không giống như dùng bút lông vẽ."

"Đây là dùng than vẽ, trước đây ta không có tiền mua bút, đành dùng thứ này luyện chữ, lâu dần, liền thành thói quen."

Hàn Nghệ cũng muốn dùng bút lông, nhưng vấn đề là hắn không biết dùng, chỉ có thể lấy than củi đến vẽ vời, qua loa Vương Huyền Đạo một phen, hắn lại hướng về Trịnh Thiện Hành nói: "Trịnh công tử, ngươi cảm thấy thế nào?"

Trịnh Thiện Hành có chút khó khăn nói: "Cái này có phải là quá đơn giản rồi không, hơn nữa quần này ngắn như thế, nhìn cũng không giống như dùng để mặc đi ra ngoài."

"Ngươi cảm thấy đơn giản là được rồi."

Hàn Nghệ nói: "Chúng ta không phải thiết kế cho quan to hiển quý dùng để mặc đi tham gia yến hội, mà là thiết kế cho nông phu. Nông phu suốt ngày đều phải làm việc, ngâm trong nước, đi trong bùn, nhìn có đẹp hay không cũng không quan trọng, quan trọng chính là đơn giản và thực dụng. Chúng ta thiết kế trang phục cho người lao động, đầu tiên là phải thỏa mãn hai điểm này, sau đó mới nghĩ đến cái khác. Mặt khác, các ngươi xem trên lưng quần này, còn có hai hình bán nguyệt, đây chính là một loại túi quần, đồ vật quá nhiều thì không chứa nổi, nhưng một cái khăn, hoặc mấy đồng tiền,

thì dư sức."

Trịnh Thiện Hành dù sao cũng xuất thân từ sĩ tộc, gã vẫn là thích nhất trang phục Nho sam, nhất thời cũng không ra được chủ ý gì, nhìn về phía Vương Huyền Đạo nói: "Ngươi thấy thế nào?"

Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, nhưng mà quần áo của nông phu, từ trước cho đến này cũng chẳng đẹp đẽ gì."

Nông phu hiện giờ đều là tự may quần áo tại nhà, hầu như không mua quần áo, nếu nữ nhân trong nhà tay nghề tốt, may quần áo còn có thể xem tạm, nếu như tay nghề không tốt, vậy thì chẳng khác gì một khối vải quấn trên người. Nhìn qua loằng ngoà
loằng quằng, đúng là không thể gọi là đẹp được. Y phục này của Hàn Nghệ tuy rằng đơn giản, nhưng nhìn cũng có thể gọi là gọn gàng nhanh nhẹn, vừa có thiết kế, lại có mỹ cảm. Khẳng định nhìn tốt hơn đại đa số quần áo nông phu tự làm tại nhà.

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, nói: "Cái này có thể xài được không?"

Hàn Nghệ cười nói: "Ngươi đừng nên quên xuất thân của ta, ta chính là một nông phu, ngày thường khi xuống ruộng làm việc ta đều phải quấn quần đến đầu gối, quấn tay áo đến sát cánh tay. Tại sao ta lại thiết kế như vậy, chính là để vứt bỏ mấy thứ phiền phức này. Đằng nào cũng phải quấn lên, sao không dứt khoát cắt luôn đi, còn có thể tiết kiệm không ít vải."

Hắn làm y phục này, thật đúng là không phải để kiếm tiền, cũng không phải muốn khoe khoang, chỉ là để có thể tăng lên sức sản xuất, hơn nữa trang phục của bách tính hiện tại thực sự không có chỗ nào đáng xem cả. Nơi này một cục, nơi kia một khối, chỗ dài, chỗ ngắn, cực kỳ khó coi.

Trịnh Thiện Hành nghe thế cũng cảm thấy rất có đạo lý, dù sao vừa rồi cũng chỉ là thử mà thôi, nói: "Vậy được, cứ làm theo lời ngươi nói đi."

Hàn Nghệ nói: "Được, hai ngày tới ta sẽ an bài xong chuyện này. Sau đó sẽ đi xưởng quần áo nhìn xem."

Vương Huyền Đạo đột nhiên ha hả cười, nói: "Hàn tiểu ca, ta coi như phục ngươi rồi."

Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Chỉ giáo cho?"

Vương Huyền Đạo nói: "Ngươi vừa mới trở về, hơn nữa gặp phải việc đại hỉ như vậy, nhưng lại có thể làm việc như thường ngày, thật làm Huyền Đạo bội phục không thôi."

Trịnh Thiện Hành cười ha ha, nói: "Nói có lý, trước khi chúng ta đến, vốn còn tưởng rằng ngươi sẽ nói với chúng ta chuyện bệ hạ triệu kiến, nhưng không nghĩ tới còn chưa kịp ngồi xuống, đã bàn chuyện buôn bán rồi."

Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã nói: "Cái này thì có gì đáng nói, ta xuất thân thấp hèn, cho dù là diễn kịch cho bệ hạ xem, thì vẫn chỉ là một thương nhân mà thôi, hoàng thượng cũng sẽ không thưởng cho ta chức quan, nhiều nhất cũng chỉ là thưởng cho ít tiền, về bản chất cũng không có bất kỳ thay đổi gì. Thế nhưng chuyện này vẫn có trợ giúp chút ít với việc buôn bán của ta, vậy thì ta đương nhiên phải nói chuyện buôn bán nha."

Trịnh Thiện Hành lắc lắc đầu nói: "Hàn tiểu ca, nếu như ngươi không muốn lại giẫm lên vết xe đổ, thì ta cho rằng ngươi hẳn là nên quý trọng cơ hội này."

Vương Huyền Đạo gật gật đầu nói: "Trịnh huynh nói không sai, Hàn tiểu ca, hoặc là ngươi rời đi ngay, như vậy tất cả đều kết thúc. Nếu như ngươi lựa chọn ở lại Trường An, như vậy tình huống của ngươi vẫn còn vô cùng ác liệt. Lần này ngươi gặp may mắn, có khẩu dụ của bệ hạ, thế nhưng lần sau thì sao? Mặc kệ là Thôi gia, hay là Trưởng Tôn gia, bọn họ muốn tìm ngươi gây phiền toái, thực sự là quá đơn giản, mà người duy nhất có thể cứu ngươi, chỉ có đương kim Thánh Thượng."

Hàn Nghệ than thở nói: "Vấn đề là ta xuất thân nông phu, hiện tại lại đang mở thanh lâu, sao có thể được thánh thượng ưu ái."

Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Vậy thì chưa chắc."

Chẳng lẽ y nhìn ra cái gì sao? Hàn Nghệ hoang mang nói: "Xin Trịnh công tử chỉ giáo cho?"

Trịnh Thiện Hành than thở: "Ta cũng không rõ ràng, nhưng vẫn là hi vọng ngươi có thể quý trọng cơ hội lần này."

Bọn họ tuy rằng đều vô cùng thông minh, nhưng dù sao tuổi vẫn quá nhỏ, vẫn kém xa so với cáo già Trưởng Tôn Vô Kỵ kia. Bọn họaản ẩn đã đoán được chuyện này có khả năng quan hệ với Võ Chiêu Nghi, bởi vì bọn họ đều minh bạch, Trưởng Tôn Vô Kỵ không ra mặt, khẳng định là có quan hệ với Võ Chiêu Nghi. Nhưng một đạo khẩu dụ này, rốt cục chỉ là hoàng thượng đơn thuần muốn xem kịch nói, hay là còn có mục đích khác, bọn họ cũng khó có thể xác định. Bởi vì xác thực vừa khéo, mấy ngày nay Lý Trị vừa vặn đang cùng quần thần thương lượng chuyện đi Vạn Niên Cung, còn trước cả chuyện Thôi Tập Nhận làm khó dễ một chút. Hoàng thượng ra ngoài du ngoạn, thuận tiện xem thử kịch nói, thư giãn tiêu khiển, chuyện này cũng rất bình thường, dù sao kịch nói nổi tiếng như thế, nhưng hoàng thượng vẫn chưa từng được xem.

Bọn họ ngược lại là sợ Hàn Nghệ không biết, có ý thầm nhắc nhở một chút, vạn nhất hoàng thượng đáng cố ý đứng ra bảo vệ Hàn Nghệ, vậy thì đây chính là một kỳ ngộ nha!

Trong lòng Hàn Nghệ thì rõ ràng hơn ai hết, thầm nghĩ, xem ra đây mới là mục đích của bọn họ, cũng vô cùng cảm kích điều này, hoạn nạn mới thấy chân tình nha, chắp tay nói: "Đa tạ hai vị nhắc nhở, nếu thật sự có cơ hội, ta đương nhiên sẽ nắm chắc."

Trịnh Thiện Hành cười gật đầu nói: "Như vậy là tốt rồi."

Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Đúng rồi, Trịnh công tử, ta muốn nhờ ngươi một chuyện."

Trịnh Thiện Hành nói: "Chuyện gì?"

Hàn Nghệ nói: "Ta muốn nhờ ngươi hẹn Thôi Tập Nhận giúp ta."

Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Ngươi muốn gặp Thôi huynh à? Vì sao?"

Hàn Nghệ thở dài: "Còn có thể vì sao, đương nhiên là muốn cầu hắn thả Tâm Nương ra."

Trịnh Thiện Hành cười ha ha nói: "Thì ra là việc này à, đúng cái hôm ngươi đi, Thôi huynh đã thả Tâm Nương rồi, bây giờ đã được ta thu xếp tại xưởng y phục, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể dẫn nàng về."

"Vậy sao?"

Hàn Nghệ vui vẻ nói.

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, nói: "Ta đây lừa ngươi làm gì, đến lúc đó ngươi đến xưởng y phục liền có thể nhìn thấy nàng. Kỳ thật Thôi huynh không có khả năng hạ độc thủ với Tâm Nương đâu, ta mặc kệ ngươi nhìn huynh ấy thế nào, nhưng huynh ấy dù sao cũng là người đọc đủ loại thi thư."

Hàn Nghệ cười nói: "Vậy ngươi giúp ta chuyển cho hắn một tiếng cám ơn."

Trịnh Thiện Hành ừm một tiếng.

Lời đã nói xong, hơn nữa chuyện buôn bán cũng đã bàn ổn, Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo liền cáo từ.

Hai người bọn họ vừa đi, Hùng Đệ và Tiểu Dã liền đi vào, hai người đều là cười híp mắt nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Hai người các đệ làm sao thế, tự nhiên lại cười ngây ngô nhìn ta?"

Hùng Đệ đi tới, nhỏ giọng nói: "Hàn đại ca, huynh muốn gặp đại tỷ tỷ không?"

Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: "Nàng đến tìm các đệ?"

Hùng Đệ cười hì hì không ngừng, lại không nói gì.

Hàn Nghệ hắc một tiếng, nói: "Tiểu Béo, đệ càng ngày càng không để đại ca trong mắt rồi."

Hùng Đệ nghểnh cái mặt béo nói: "Nhưng đại tỷ tỷ đã nói rồi, nếu huynh muốn gặp tỷ ấy, đầu tiên phải tự mình làm một bữa cơm mời đệ và Tiểu Dã ăn. Tiểu Dã, đệ nói đúng không?"

Tiểu Dã gật đầu nói: "Hàn đại ca, Tiêu tỷ tỷ quả thật có nói như vậy."

Cái bà nương này, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện nô dịch ta, thật buồn cười mà. Hàn Nghệ than thở: "Hay lắm, hai người các đệ ăn cây táo rào cây sung phải không? Vậy các đệ đi chơi với đại tỷ tỷ của các đệ đi, chớ đến tìm ta."

Hùng Đệ lập tức héo queo, méo miệng nói: "Hàn đại ca, đệ cũng muốn nói cho huynh, thế nhưng đại tỷ tỷ đã căn dặn chúng đệ rồi, nếu huynh không nghe theo, vậy thì nhất quyết không thể nói cho huynh."

Hàn Nghệ chặt lưỡi một tiếng, nói: "Đệ động não một chút đi, việc này chỉ có ba người chúng ta biết, đệ không nói, ta không nói, ai biết chứ."

Hùng Đệ càng buồn bực nói: "Hàn đại ca, đại tỷ tỷ nói huynh nhất định sẽ nói như vậy, thuận tiện để ta hỏi huynh một chút, huynh hiểu rõ ta sao." Trong lúc nói chuyện, nó còn thuận tiện vỗ vỗ bộ ngực của mình.

"Cái gì? Hiểu rõ đệ?"

"Vâng!"

Hàn Nghệ tức giận nói: "Thằng nhóc béo thật thà ngây ngô như đệ, ta có cái gì không hiểu chứ."

Hùng Đệ nói: "Đại tỷ tỷ nói, nếu huynh đã hiểu rõ, vậy huynh còn dám lừa tỷ ấy sao?"

Hàn Nghệ ngẩn người, nói: "Á à, hoá ta là đệ sẽ bán đứng ta?"

Hùng Đệ lắc lắc đầu nói: "Đệ không dám bán Hàn đại ca, thế nhưng đệ lại sợ đại tỷ tỷ." Nói đến đây, nó oan ức đến sắp khóc.

Hàn Nghệ minh bạch, thằng nhóc béo này mà nhìn thấy Tiêu Vân, thì quả thật như là chuột thấy mèo, phỏng chừng chỉ cần tùy tiện doạ vài câu, nhóc béo liền khai hết rồi, hừ lạnh, nói: "Làm như ngon lắm, ta cũng lười đi gặp nàng."

Hùng đệ gật mạnh đầu nói: "Vậy chúng đệ ra ngoài tìm Hoa tử chơi đây."

Tiểu Dã cũng gật đầu ừm một tiếng.

Bọn nó quả thật rất ham chơi, cũng không thích nói mấy thứ vô vị này với Hàn Nghệ.

"Đợi đã."

Hàn Nghệ vội vàng ngăn lại, nói: "Chẳng lẽ . . .chẳng lẽ các đệ không khuyên nhủ ta sao?"

Hùng Đệ gãi đầu nói: "Khuyên chuyện gì?"

Xong, xong, nhóc béo này đã bị Tiêu Vân tẩy não rồi. Hàn Nghệ ôm lấy Tiểu Béo, cười ha hả nói: "Tiểu Béo à."

Hùng Đệ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười nói: "Bình thường vẫn là đệ làm đồ ăn cho ta ăn, ta vẫn luôn cảm kích đấy."

Hùng Đệ lắc đầu nói: "Hàn đại ca, huynh tốt với đệ như vậy, nấu cơm cho huynh là chuyện Tiểu Béo nên làm mà, hi hi, với lại đệ cũng thích nấu cơm."

Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Cũng không thể nói như thế, ta vẫn thường dạy các đệ, làm người phải hiểu được tri ân báo đáp, đệ mỗi ngày nấu cơm cho ta rồi. Hôm nay tâm tình ta cũng không tệ lắm, như vậy đi, ta làm hai món sở trường, ba người chúng ta cùng nhau nếm thử, thế nào?"

"Dạ được!"

Hùng Đệ xoa xoa tay mập, cười ha hả nói: "Kỳ thật đệ đã sớm muốn nếm thử tài nghệ nấu ăn của Hàn đại ca."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện