Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Động phòng hoa chúc


trước sau

Cái câu này tới thật sự quá đột ngột, Hàn Nghệ cũng choáng váng, mở to hai mắt nhìn Tiêu Vô Y, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác quái dị, nàng không phải là cố ý muốn chỉnh ta đó chứ.

Tiêu Vô Y nhìn chăm chú Hàn Nghệ, ánh mắt mông lung, nói: "Từ sau khi chia tay, ta thật sự rất sợ hãi, cũng rất hối hận. Sợ rằng sẽ không còn gặp lại chàng, nếu chàng chẳng may có gì bất trắc, trời đất mênh mông, ta biết đi nơi đâu tìm chàng. Nếu như lại cho ta một cơ hội, ta sẽ không để chàng tới Trường An, hoặc là ta sẽ theo chàng cùng đi. Chàng biết không, khi ta nghe chàng nói xấu thê tử của mình với mọi người, kỳ thực ta cao hứng vô cùng, bởi vì chàng đã xem ta là thê tử của chàng. Ta muốn trở thành thê tử chân chính của chàng, ta không muốn lại phải hối hận một lần nữa."

Nàng không giống với nữ tử bình thường, cho tới nay đều là như vậy, yêu chính là yêu, hận chính là hận, muốn đánh là đánh. Cái gì mà giả vờ giả vịt, ra vẻ rụt rè, giống như mấy nữ chính trong phim ngôn tình ấy, dây da dây dưa, băn khoăn này nọ, lo lắng này kia, vậy thì không phải là Tiêu Vô Y rồi. Ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta, vậy thì chúng ta động phòng thôi, chính là đơn giản thế đó.

Hàn Nghệ nghe thấy thế cực kỳ cảm động, nói: "Thế nhưng. . . thế nhưng hiện giờ ta đang đi trên một con đường không có lối về, hơn nữa. . ."

Không chờ hắn nói xong, Tiêu Vô Y liền nở nụ cười xán lạn nói: "Cho dù là thủ tiết, thì ít nhất cũng đã có khoảng thời gian bên nhau." Lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng cực kỳ kiên định, tựa như trời có sập xuống, cũng không thể lay động được nàng.

Hàn Nghệ nghe thế trong lòng chấn động, hốc mắt ươn ướt. Hắn sống đã hai đời, nhưng chưa từng có nữ nhân nào yêu hắn thâm tình như thế. Chỉ cảm thấy có thể gặp gỡ nàng, chính là phúc khí hắn tu luyện mười đời mới có, liền động tình nói: "Có kiều thê như vậy, ta sao cam lòng rời đi bỏ nàng một mình, ta cam đoan với nàng, chúng ta nhất định sẽ bạc đầu giai lão."

Tiêu Vô Y cười ngọt ngào, nhẹ gật đầu.

Nhìn đôi môi quyến rũ của nàng, Hàn Nghệ liền hạ thấp đầu xuống, chuẩn bị hôn thê tử của mình.

"Chàng muốn làm gì đấy?"

Sắc mặt Tiêu Vô Y đột nhiên căng thẳng, một tay chặn lại lồng ngực của Hàn Nghệ.

Quả nhiên là chơi ta sao? Phản ứng đầu tiên của Hàn Nghệ chính là mình bi lừa rôi, lần này đùa có hơi lớn nha, kinh ngạc nói: "Không phải nàng nói chúng ta động phòng sao?"

Khóe mắt của Tiêu Vô Y bắt đầu nhấp nhá hàn quang. Nhu tình mật ý vừa rồi ngay lập tức tiêu tán vô tung, hơi há miệng, nhưng không có lên tiếng, đôi mắt đẹp nhìn trái nhìn phải một chút.

Hàn Nghệ nhìn trái rồi nhìn phải. Đối với một người có số lần dã chiến không dưới hai chữ số như hắn, loại địa điểm thế này quả thực là. . . làm cho người ta hưng phấn nha. Nhưng mà ngẫm kỹ lại, đây cũng không phải chịch dạo, đây là động phòng thật sự đó. Thầm nói, lãng tử đúng là lãng tử, quả nhiên vẫn quá tùy ý, cái này không thể được, ta cũng phải học cách làm một người chồng tốt, vội vàng nói: "Xin lỗi, thật xin lỗi, nàng xem ta này, vui đến mức đầu óc bị ngu rồi, vậy chúng ta mau mau xuống núi thôi."

Tiêu Vô Y nhìn vẻ mặt vội vàng của hắn, gò má ửng hồng, trừng mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó nhẹ giọng nói: "Bên này đã có sẵn một gian nhà." Nói đến đoạn cuối thì thanh âm cũng đã như muỗi kêu.

"Hả?"

Hàn Nghệ sững sờ, bà cô này hôm nay là có chuẩn bị mà đến nha, xem ra nàng dòm ngó trinh tiết của ta cũng không phải ngày một ngày hai. Nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy vạn phần xúc động, không khỏi nhìn qua Tiêu Vô Y, lại thấy Tiêu Vô Y thẹn thùng vô biên, đôi má hồng hồng tựa như hoa đào tháng ba, thực sự là kiều diễm ướt át. Thế nhưng trong ánh mắt lại mang theo mấy phần ý vị cảnh cáo, tựa như đang nói, đã hưởng lợi thế thì nên biết điều, nếu mà còn dám giễu cợt ta, thì hậu quả là ra chuồng gà đấy. Thế là hắn liền nói: "Hàn Nghệ ta có tài đức gi mà lại được nàng đối xử như thế."

Tiêu Vô Y nhẹ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, thế nhưng ta chỉ muốn làm thế với chàng."

Cây đàn cũ trên lưng Tiêu Vô Y kia, Hàn Nghệ vốn là muốn giành lấy cầm giùm, thế nhưng Tiêu Vô Y lại không cho. Mười ngón tay của hai người gắt gao ôm cây đàn, nắm tay rời khỏi cái đình, đi về phía đường nhỏ. Được ước chừng nửa nén hương, hai người đi tới trước một gian nhà gỗ. Gian nhà gỗ này nhìn qua không giống như là mới xây, có chút cũ kỹ, thế nhưng trình độ cổ nhân xây nhà quả thật không thể chê, không giống như phòng ốc thời hậu thế, nhà cũ không bằng nhà mới, ở đây càng cổ càng có giá trị. Gian nhà này tuy rằng không phải mới, thế nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác thuần phác, thiên nhiên, phảng phất như giống với những tảng đá trên đỉnh núi kia, sinh ra từ hỗn độn sơ khai.

Tiêu Vô Y nhìn gian nhà cũ này, ánh mắt có chút ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Gian nhà này là do một người bạn cũ của ta xây, chỉ tiếc là ta không còn được gặp lại nàng nữa."

Hàn Nghệ liếc nàng một cái, đôi tay bất giác lại vuốt ve mấy lọn tóc của nàng.

Tiêu Vô Y quay đầu lại nhìn Hàn Nghệ, khóe miệng mỉm cười, nói: "Chàng yên tâm, ta không có chuyện gì."

Hai người đi tới trước gian nhà, đang chuẩn bị vào nhà thì Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói: "Vô Y, lần trước lúc thành hôn, cũng không phải là mong muốn trong lòng nàng, ta cũng là tỉnh tỉnh mê mê, khó có thể xem là thật. Nếu như nàng không ngại, ta muốn bái đường thành thân một lần nữa một lần nữa với nàng."

Lần trước thành thân, đối với Hàn Nghệ hiện tại mà nói, chẳng khác nào hôn lễ của người khác, hắn hy vọng có thể có một cái hôn lễ của chính mình. Dù chỉ là một hôn lễ đơn giản, hắn cũng muốn trải qua một lần.

Tiêu Vô Y thoáng nhíu mày nói: "Nào có chuyện một nữ tử lại bái đường hai lần chứ."

Hàn Nghệ nói: "Lần trước chỉ có thể xem là ma xui quỷ khiến, lúc đó giữa hai người chúng ta cũng không có cảm tình, mà lần này là chân tình thật ý."

Tiêu Vô Y nghe thế liền ngẩn ra, xấu hổ liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Tùy chàng vậy."

Hàn Nghệ xoay người lại, mặt hướng về ngọn Thiên Sơn nơi xa kia, quỳ xuống.

Tiêu Vô Y cũng duyên dáng quỳ xuống.

Hàn Nghệ hơi ngẩng đầu lên, hướng về trời xanh mênh mông trên đầu, cực kỳ chân thành nói: "Trời xanh trên cao. Hàn Nghệ ta hôm nay cưới Tiêu Vô Y làm vợ, nguyện sống chết có nhau tới đầu bạc răng long, đời đời kiếp kiếp, mãi là vợ chồng."

Khi hắn nói ra lời này, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái, mãi tới giờ khắc này, hắn mới minh bạch, chủ nghĩa không hôn nhân của mình chỉ là một cái cớ để che giấu cho sự nhu nhược của mình mà thôi. Có thể nói ra và gánh vác lời thề này, đó là thời khắc hạnh phúc nhất của một người đàn ông.

Nhưng mà, ngay sau khi hắn nói xong, bên cạnh vẫn yên lặng một hồi. Hắn liền quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Vô Y vẫn đang suy nghĩ xuất thần, có chút lo lắng hỏi: "Làm sao? Ta nói không tốt à?"

Tuy rằng kiếp trước hắn duyệt nữ vô số, nhưng lời âu yếm rất ít khi nói, vì lẽ đó, hắn thật sự có chút lo lắng.

Tiêu Vô Y ngẩn ra, lắc đầu cười một cái, sau đó ngửa mặt nhìn trời, nói: "Trời xanh trên cao. Tiêu Vô Y ta hôm nay nguyện gả cho Hàn Nghệ làm vợ." Nói tới chỗ này, nàng dừng một chút, bỗng chuyển chủ đề, mang theo giọng điệu uy hiếp nói: "Ông trời à, lần trước ngươi cho sét đánh phu quân của ta, ta không tính toán với ngươi, nhưng nếu sau này ngươi còn dám chia rẽ vợ chồng chúng ta, thì ta chắc chắn sẽ đi chọc thủng bầu trời nhà ông đấy."

Bưu hãn vậy!

Tuy Hàn Nghệ chưa từng kết hôn, nhưng dù sao cũng đã nghe qua không ít lời thề, thế nhưng lời thề bưu hãn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy đó, không khỏi mồ hôi đầy đầu.

Tiêu Vô Y nói xong, thấy sắc mặt của Hàn Nghệ quái dị, liền hỏi: "Phu quân, ta nói không đúng sao?"

Cũng đúng, lời này mới giống phong cách Tiêu Vô Y nha. Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Rất tốt, rất tốt. Vợ chồng chúng ta, một người nắm cây gậy, một người cho củ cà rốt, há có đạo lý ông trời không nghe theo."

Tiêu Vô Y cười khanh khách nói: "Ta chính là nghĩ như vậy đấy."

Hai người lại lạy ba lạy, sau đó đứng dậy, nhìn nhau nở nụ cười, chỉ cảm thấy những lời vừa rồi căn bản không cách nào bộc lộ hết suy nghĩ trong lòng.

Cách cửa gỗ cũ kỹ mở ra, phát ra một tiếng kẽo kẹt, chẳng những không có chút nào chói tai, ngược lại còn có vẻ lãng mạng!

Chỉ thấy trong phòng đã được quét tước sạch sẽ, trang hoàng vô cùng đơn giản, hai cái ghế nhỏ, một cái tủ gỗ được phủ lên thảm xanh, còn có một cái giường. Trên mặt giường đã được trải lên chăn đệm mới tinh.

Khi nhìn thấy tất cả những thứ này, Hàn Nghệ đột nhiên nhận ra điều gì, chỉ cảm thấy sóng mũi có chút cay cay, hướng về Tiêu Vô Y nói: "Cảm ơn nàng."

Tiêu Vô Y quyến rũ lườm hắn một cái, nói: "Vừa rồi khi bái đường, chàng còn cười ta."

Hàn Nghệ sững sốt, ngay sau đó hiểu ra, trong lòng cũng minh bạch, Tiêu Vô Y hẳn là cho rằng hắn đang cười nhạo nàng, ngay cả phòng tân hôn cũng đã chuẩn bị tốt. Thời cổ đại khi lập gia đình, tất cả đều do phía nhà nam chuẩn bị những thứ này, nào có nữ tử làm như vậy, trừ phi là loại nữ tử không ai thèm lấy mà thôi. Nhưng hắn cũng không có giải thích, khóe miệng mang theo một nụ cười hạnh phúc, nắm tay Tiêu Vô Y bước vào trong phòng.

Cửa gỗ chậm rãi khép lại. Đây là một lần động phòng đến muộn, nhưng cũng có thể coi là đến sớm không bằng đến khéo. Nếu như lần thứ nhất thành hôn, hai người đã xảy ra quan hệ, phỏng chừng hai người đều sẽ có chút tiếc nuối, hoặc có thể nói là hối hận. Nhưng mà hôm nay, hai người đều là không oán không hối. Sự nhung nhớ tích lũy nửa năm qua, đã đủ để hóa thành nồng đậm ngọt ngào, tràn ngập trong gian nhà nhỏ này.

Hồng trần cuồn cuộn, thủy triều lên xuống, vui sướng trong này không cần nói người ngoài cũng biết.

Trời xanh a! Đai đia a! Lão tử rốt cục mất zin rồi! Hàn Nghệ căn bản là không có cách ức chế tâm tình đang dâng trào cuồn cuộn kia, nằm nghiêng người, si ngốc nhìn khuôn mặt hồng nhan tuyệt sắc kề bên này, chỉ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy vạn phần hối hận, hối hận khi ở Dương Châu không có quý trọng tất cả những thứ này. Nếu không, hắn không nhất định sẽ đến Trường An, hắn thật sự có thể sẽ cùng nàng trốn đến một nơi thế ngoại đào nguyên, bạc đầu giai lão. Nghĩ đến đây không khỏi vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má nhẵn nhụi bóng loáng kia, chợt thấy đôi mi thật dài kia đang nhẹ nhàng run run.

Hay lắm! Lại còn dám giả bộ ngủ, xem ta làm thế nào chỉnh nàng. Bàn tay thuận theo chiếc cổ thon dài kia, chậm rãi dời xuống phía dưới.

Đôi mắt đẹp của Tiêu Vô Y lập tức mở ra, một tay nắm lấy bàn tay tác quái kia của Hàn Nghệ. Khóe mắt hiện ra hàn quang, nhưng càng có vẻ quẫn bách nói: "Chàng lại muốn làm gì? Đã nói là một lần cuối cùng rồi mà, nếu chàng dám đổi ý, lộn xộn ta cho một cước đạp xuống bây giờ."

Từ sau có được thân thể nàng, Hàn Nghệ hầu như đã khảo nghiệm qua hết thảy công năng, duy chỉ có một điểm này là chưa thử qua. Hơn nữa huyết khí phương cương, lại là thân đồng nam, một lần khẳng định là không đủ. Thế nhưng Tiêu Vô Y dù sao cũng là lần đầu, tuy rằng thân thể khoẻ mạnh, nhưng cũng không có cách nào chịu quá nhiều lần. Vừa mới rồi đã bị Hàn Nghệ hành ra bã đến hồi thứ ba, hầu như đã kiệt sức. Nếu như Hàn Nghệ vẫn còn muốn, phỏng chừng nàng sẽ tức giận.

"Hiện tại nàng đã biết sự lợi hại của ta chưa."

Hàn Nghệ cười ha ha, bỗng nhiên ôm lấy Tiêu Vô Y, để cho nàng nằm nhoài lên ngực mình, chỉ cảm thấy hai quả mềm nhũn kia ép sát lồng ngực, làm hắn suýt chút nữa rên lên thành tiếng.

Tiêu Vô Y kinh sợ kêu lên một tiếng, hơi có vẻ hoảng loạn nói: "Chàng muốn làm gì?"

Hàn Nghệ cười khổ nói: "Nàng yên tâm, nàng nghĩ ta không đau lòng nàng sao, ta chỉ là muốn ôm nàng nhiều một chút."

Tiêu Vô Y hồ nghi nói: "Thật không đó?"

Hàn Nghệ buồn phiền nói: "Nàng thật đúng là cho rằng ta là loại động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới suy nghĩ sao?"

Kỳ thực hắn cũng đã đến cực hạn, dù sao cũng là thân thể con người, không phải kim cương bất hoại.

Tiêu Vô Y đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra, lời này đặt vào lúc này, thì quá dễ để lý giải, đỏ mặt mắng nói: "Chàng vốn là như thế. Giờ còn muốn nguỵ biện phải không?"

"Không dám, không dám."

Hàn Nghệ ngây ngô cười.

"A hi hi đồ ngốc."

Tiêu Vô Y mím môi, đôi mắt sáng ngời trong suốt, cũng tràn đầy nhu tình mật ý.

Nàng mới trở thành phụ nữ, tuy không thi phấn trang điểm, nhưng hai gò má vẫn ửng hồng, hai tròng mắt trong veo, phối hợp với khí chất bẩm sinh, có vẻ cực kỳ cao quý kiều mị.

Hàn Nghệ càng ngắm lại càng đắm đuối, lẩm bẩm nói: "Nàng thật đẹp, nhìn cả trăm lần cũng không chán."

Tiêu Vô Y nghe vậy liền cao hứng vô cùng, thế nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Cho dù chàng nhìn chán, chàng cũng chỉ có thể nhìn cái mặt này của ta thôi."

"Ngang ngược như vậy?"

Hàn Nghệ hít mạnh một hơi khí lạnh.

Tiêu Vô Y bắt chước ngữ khí cà lơ phất phơ kia của hắn, nói: "Chàng mới quen ta ngày đầu hay sao?"

Nói xong, chính nàng lại khanh khách mỉm cười trước.

Hàn Nghệ buồn bực nói: "Nàng cứ học cách nói chuyện của ta làm gì?"

Tiêu Vô Y nói: "Chàng cho là ta muốn sao, ai bảo công phu châm chọc người khác của chàng lại lợi hại như vậy, ta luôn cãi không lại chàng. Đây không phải là học tập cái hay sao, cái này gọi là trò giỏi hơn thầy."

Vậy cũng đúng. Hàn Nghệ hết chỗ nói rồi, đột nhiên hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm ướt át của Tiêu Vô Y, khiêu khích nói: "Ngon thì học đi!"

Tiêu Vô Y sửng sốt, rồi cười quyến rũ, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, một ngụm liền cắn vào môi Hàn Nghệ.

"Ui da!"

Hàn Nghệ la to một tiếng.

Tiêu Vô Y nhả miệng ra, nói: "Còn muốn ta học theo không?"

Hàn Nghệ xoa xoa môi, kỳ thực Tiêu Vô Y căn bản là không dùng lực, chẳng qua là hắn không nghĩ tới Tiêu Vô Y sẽ dùng một chiêu này, thế là lắc đầu nói: "Thật đúng là trò giỏi hơn thầy"

"Chàng biết là tốt."

Tiêu Vô Y đột nhiên chủ động hôn môi Hàn Nghệ, có thể tính là bồi thường đi.

"Lúc này mới công bằng." Hàn Nghệ cười hì hì, hai tay ôm chằm lấy nàng, cảm động nói: "Vô Y, cảm ơn nàng nhiều lắm."

Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: "Vì sao phải cám ơn ta?"

"Nàng thật coi ta bị ngốc sao?"

Hàn Nghệ cười dịu dàng, khẽ vuốt hai gò má bóng loáng nhẵn nhụi của nàng, nói: "Hôm nay nàng ủy thân cho ta, ngoại trừ sợ bản thân sẽ hối hận, còn là vì nàng sợ thân phận Vân Thành quận chúa kia của mình sẽ trở thành một đường biên giới không thể vượt qua giữa chúng ta, sợ rằng ta sẽ vì cái gọi là tự tôn, hoặc là sự chênh lệch giai cấp kia, mà lại lần nữa lựa chọn trốn tránh."

*Lời tác giả: Tiểu Nghệ ca rốt cuộc cũng mất zin, cần phải rải hoa chúc mừng nha! Cần tung bông, tung hoa, like share các kiểu, mọi thứ cứ quăng lại đây, không cần sợ hãi Tiểu Hi bị ngộp, Tiểu Hi là độc thân, có tung bông cả ngày Tiểu Hi cũng chịu được. Nói chứ viết đến đây cũng khó lắm đấy, lúc viết mấy dòng này nước mắt muốn chảy ra luôn đó. . .

*Lời dịch giả: Cầu donate...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện