Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Khích lệ hoàn mỹ


trước sau

Bữa tối dưới ánh nến!

Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y ngồi ở trên ván, ăn bánh trứng hành thái mới ra lò, màn cãi nhau nho nhỏ, không khỏi khiến hai người cảm thấy như về lại thời ở Dương Châu, nhu tình mật ý, tình chàng ý thiếp, thật khiến người ngoài ghen tị.

"Ôn nhu hương, mộ anh hùng. Thật tình không muốn xuống núi mà."

Hàn Nghệ nhìn kiều thê vô cùng xinh đẹp, không khỏi cảm khái nói.

"Anh hùng?"

Tiêu Vô Y rất mong đợi mà nhìn trái ngó phải, nói: "Anh hùng ở đâu?"

Công phu nhạo báng của bà nương này đúng là tiến bộ không ít nha! Hàn Nghệ mặt đen sì nhìn Tiêu Vô Y.

Tiêu Vô Y không chút sợ hãi, chớp mắt nói: "Anh hùng thanh lâu sao?"

Hắc, còn dẫm lên mặt mũi ta nữa à. Hàn Nghệ nói: "Này! Đó là nàng nói đó nha, ta làm anh hùng thanh lâu, để ca kỹ khắp thiên hạ đều khắc ghi tình cảm cao quý của ta, cái gì mà mỹ nữ vây quanh mà lòng không loạn chính là như vậy đó, nàng đừng có mà ngồi đó trừng mắt với ta."

Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, nói: "Nếu Phượng Phi Lâu của chàng giống Hoa Nguyệt Lâu, cả đời này ta cũng không muốn nhìn thấy chàng."

Hên quá không giống! Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm một câu, lại nói: "Khinh thường người khác phải không, Hàn Nghệ ta là loại người như vậy sao?"

Tiêu Vô Y nói: "Vậy chàng là loại người nào, là tiểu đạo đồng chuyên xài ảo thuật nhìn lén ngực phụ nữ sao?"

"!"

Tiểu Béo! Đệ đúng là biết giảng nghĩa khí đấy! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, liền nịnh nọt nói: "Nương tử, nàng ăn no chưa?"

Tiêu Vô Y sửng sốt, phụt một tiếng, bật cười khanh khách, trước ngực lại là một trận chập chùng.

Chẳng lẽ đang ám chỉ? Hàn Nghệ nhìn mà thấy ngứa ngáy trong lòng, nói: "Vô Y, nàng hồi phục thế nào rồi?"

Tiêu Vô Y sửng sốt, nói: "Cái gì mà hồi phục thế nào?"

Hàn Nghệ hắc hắc nói: "Chỉ là ta đang nghĩ, buổi tối có phải nên tìm chút hoạt động vui vẻ không."

Tiêu Vô Y lại sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, lập tức đỏ bừng cả mặt, nổi giận nói: "Chàng nếu dám, vậy tới thử xem."

Vậy là không có hi vọng rồi! Hàn Nghệ nói: "Nàng nghĩ đi đâu vậy, ta nói là kể chuyện cho nàng nghe thôi."

Tiêu Vô Y nói: "Như vậy là tốt nhất."

Hàn Nghệ cũng không miễn cưỡng, dù sao thì nữ nhân khác với nam nhân, đương nhiên, đây là giai đoạn mới bắt đầu, càng về sau, tình huống sẽ phát sinh nghịch chuyển kinh thiên, nhưng ngẫm lại, trong lòng hắn lại không khỏi u sầu vạn phần, nói: "Vô Y, quan hệ giữa chúng ta?"

Thần sắc Tiêu Vô Y có chút ảm đạm, nói: "Ta thật ra không sợ, ta cũng muốn quang minh chính đại ở bên chàng, nhưng như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho chàng."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đây thật ra là một sự khích lệ vô cùng hoàn mỹ. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tranh thủ nhanh chóng đến nhà nàng, tìm cha vợ tâm sự."

Do hai người chia ly đã nửa năm, mà thật ra khi ở Dương Châu, hai người cũng không có nói chuyện gì hay ho với nhau, hiếm khi chung sống hòa bình, giống như là không nói chuyện được với nhau vậy. Lúc này hai người liền tựa sát vào nhau, nói cho đối phương nghe những tao ngộ của mình trong hơn nửa năm này. Kỳ thật Tiêu Vô Y cũng không có gì để nói, sau khi nàng trở lại Tô Châu, được biết Trưởng Tôn Vô Kỵ đã buông tha mình, liền không chờ nổi nữa mà muốn đi tìm Hàn Nghệ. Mà thật ra khi đi qua Dương Châu, lại còn len lén quay về ngôi nhà cũ của bọn họ nhìn xem, thuận tiện treo Tần Vũ lên cây, đánh cho một trận.

Ở địa giới Giang Nam, Tần gia thì tính là gì so với Lan Lăng Tiêu thị chứ, cũng may mà Tiêu Vô Y cũng không thích dùng thế lực gia tộc lắm, bằng không e rằng Tần gia rất khó xuất đầu được nữa, có điều Tiêu Vô Y lại ghét ác như thù, Tần Vũ tổn hại Hàn Nghệ như vậy, chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua cho gã.

Ngược lại trong hơn nửa năm này, cuộc sống của Hàn Nghệ đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, thế nhưng Tiêu Vô Y không có hứng thú với chuyện giữa Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Vô Kỵ hay Thôi Tập Nhận, có lẽ nàng đã sớm đoán được những mâu thuẫn sẽ xảy ra này, ngược lại lại rất hứng thú với chuyện Hàn Nghệ sống cùng với các nàng Mộng Nhi.

Hai người trò chuyện thâu đêm, cho đến khi trời sáng mới thiếp đi.

Vừa ngủ một giấc thì mặt trời đã lên cao, hai người lại cùng nhau ăn cơm trưa. Tân hôn ngọt ngào, vốn nên là gắn bó keo sơn, Hàn Nghệ cũng thật sự không muốn đi, nhưng không còn cách nào cả, còn có một đống chuyện đang chờ hắn làm. Dưới sự thúc giục của Tiêu Vô Y, hai người mới lưu luyến không nỡ mà xuống núi, xuống dưới núi, lại ôm hôn nhau sau một gốc cây to một phen, sau đó mới một trước một sau rời đi.

Người có hỉ sự tinh thần sáng láng nha. Hàn Nghệ cuối cùng đã có thê tử, trên mặt hào quang chói lọi, thoạt nhìn còn phong độ hơn trước.

"Tiểu Nghệ ca, huynh có việc gì vui à?"

Mộng Nhi đánh giá gương mặt Hàn Nghệ, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi.

"Sao cô lại hỏi vậy?"

Hàn Nghệ suýt chút đã nói "Làm sao cô biết?" rồi.

Mộng Đình cười nói: "Tiểu Nghệ ca, hôm nay hình như huynh khác trước nhiều."

"Chẳng phải là trước sau đều đẹp trai sao, cô vỗ mông ngựa thật quá gà mà." Hàn Nghệ mang vẻ mặt tự tin nói.

Mộng Nhi nhẹ xì một tiếng, nói: "Thật không biết xấu hổ."

Lúc này, Lưu Nga từ bên ngoài đi vào, thấy Hàn Nghệ đến liền vội vàng chạy tới, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi về rồi sao, bàn chuyện mua bán thế nào rồi?"

Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ là hắn đi tìm Tiêu Vô Y, chỉ nói là đi bàn chuyện mua bán.

Hàn Nghệ nói: "Vô cùng tốt."

Lưu Nga tò mò nói: "Rốt cuộc là vụ mua bán gì mà bàn mất một ngày một đêm?"

Hàn Nghệ thần thần bí bí nói: "Mua bán lớn."

"Ồ."

Lưu Nga gật đầu, nói: "Mua bán lớn gì?"

Hàn Nghệ nói cho có lệ: "Việc này đến lúc đó tỷ sẽ biết, hiện tại tỷ hoàn toàn có thể chờ mong hi vọng vào tương lai rồi."

Lưu Nga mỉm cười, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi không gạt ta đó chứ."

Hàn Nghệ nói: "Lưu tỷ, tỷ khôn khéo như vậy, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, đi đường không phát ra tiếng, ai gạt được tỷ chứ!"

Các nàng Mộng Nhi nghe vậy đều lén bật cười.

Lưu Nga bị Hàn Nghệ trêu chọc, vẻ mặt lúng túng, phi một tiếng sau đó đi vào phòng.

Các nàng Mộng Nhi cũng theo đó mà rời đi.

Bọn họ vừa mới đi, Hùng Đệ và Tiểu Dã đột nhiên dán sát lại.

"Hàn đại ca,

có phải huynh đi tìm đại tỷ tỷ không."

Hùng Đệ nhún nhún hai vai, cười hắc hắc không ngừng.

Hàn Nghệ trừng mắt nhìn nhóc mập này, nói: "Biết rồi còn hỏi, nhỏ tiếng một chút, đừng để người khác nghe thấy."

Hùng Đệ vội vàng che miệng, nhìn trái nhìn phải, rồi kéo Hàn Nghệ đi vào phòng, đóng cửa phòng lại, nói: "Hàn đại ca, đại tỷ tỷ có nói gì về đệ không?"

Hàn Nghệ nói: "Đệ còn không biết xấu hổ mà hỏi à, ta chẳng phải bảo đệ đừng nói chuyện chúng ta đi phố Trì Liễu cho đại tỷ tỷ của đệ biết sao, đệ lại nói ra toàn bộ, bao gồm cả xem ngực, à không, là chuyện ta ảo thuật nữa, đây không phải là lần đầu đệ bán đứng ta rồi đấy."

Hùng Đệ chẹp môi nói: "Hàn đại ca, đệ cũng không muốn nói, nhưng đại tỷ tỷ quá thông minh, đều đoán được cả."

Tiểu Dã vội vàng nói: "Hàn đại ca, chuyện này không thể trách Tiểu Béo được, Tiêu tỷ tỷ quá thông minh rồi, Tiểu Béo không phải là đối thủ của Tiêu tỷ tỷ."

"Ai ui! Ông trời ơi, đệ theo ta lăn lộn lâu như vậy, ngay cả công phu gạt người cũng không học được sao."

Hàn Nghệ lắc đầu nguây nguẩy, nói: "Sau này sao ta dám dẫn các đệ ra ngoài lăn lộn đây."

Hùng Đệ vội vàng nói: "Hàn đại ca, nếu huynh còn đến chỗ đó thì đừng dẫn đệ theo, như vậy thì đệ sẽ không biết. Nhưng mà mấy chỗ đi chơi khác, huynh có thể dẫn đệ theo."

"Ồ! Có lý!"

Trong mắt Hàn Nghệ sáng bừng, tóm ngay thằng Tiểu Béo qua, nhéo nhéo gương mặt béo béo của nó, cười ha ha nói: "Không nhìn ra tiểu mập mạp nhà đệ rất thông minh nha."

"Hi hi." Hùng Đệ cười đến thịt mỡ lắc lư theo, lại nói: "Nhưng mà Hàn đại ca à, huynh có đại tỷ tỷ rồi, sao lại phải đến chỗ đó?"

Tiểu Dã yên lặng gật đầu theo.

"Ặc!" Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Đệ thì hiểu gì chứ, cái này gọi là xã giao. Tuy ta không có ý gì khác, nhưng chuyện này vừa nói ra miệng, thì ý nghĩa đã thay đổi rồi, có hiểu không?"

Hùng Đệ nửa hiểu nửa không gật đầu nói: "Đệ nghĩ hẳn là đệ hiểu rồi."

"Giỏi lắm!"

Hàn Nghệ gật đầu, lại nói: "Đúng rồi, tiểu phẩm của các đệ luyện đến đâu rồi, ngày mai phải diễn rồi đó."

Hùng Đệ nói: "Bọn đệ đã luyện xong từ sớm rồi, chỉ đợi lên sân khấu thôi."

Nói đến tiểu phẩm, vẻ mặt Tiểu Béo liền tự tin, không phải chỉ là nói chuyện thôi sao, đó là chuyện nó thích nhất.

Ngày hôm sau, thứ khiến người ta chú ý nhất chắc chắn là Phượng Phi Lâu lại khai trương lần nữa, tuy rằng chưa được mười ngày trôi qua, nhưng mọi người lại cảm thấy giống như là rất lâu vậy.

Có điều nói đi phải nói lại, điều này mọi người đều đã quen rồi, dù sao Phượng Phi Lâu cứ vài ngày là lại đóng cửa một lần, nhưng mỗi lần đều có thể mở cửa lại tiếp, hơn nữa mỗi lần mở cửa lại đều có thể mang tới kinh hỉ cho mọi người, từ 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 lúc ban đầu cho đến 《 Bán gậy》, rồi đến cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh sau này.

Vì vậy, lần này Phượng Phi Lâu mở cửa lần nữa, mọi người đều rất mong chờ.

Thật ra in tức đã truyền ra ngoài từ lâu, hôm nay sẽ diễn 《 Bán gậy 2》.

Đây chính là màn xuất hiện hô phong hoán vũ nha!

Về tin tức của 《 Bán gậy 2》, sáng sớm đã truyền ra ngoài, mọi người cũng đồn đến huyên náo ồn ào, trong lòng vô cùng chờ mong, dù sao thì tiểu phẩm này rất buồn cười, hơn nữa, hiện tại trên thế gian này cũng không ai nghĩ ra được, chỉ có thể trông chờ vào Hàn Nghệ.

Sở dĩ mỗi lần Hàn Nghệ mở cửa đều cấp cho mọi người kinh hỉ, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Bởi vì đóng đóng mở mở rất tổn thương sĩ khí, may mà kịch nói hiện nay chỉ do hắn làm ra. Bằng không thì ai sẽ đến chứ. Vì để củng cố nguồn thu nhập của mình, thu hút càng nhiều khách hơn, do vậy hắn cảm thấy nên diễn 《 Bán gậy 2》 vào hôm nay.

Vừa sáng tinh mơ, Phượng Phi Lâu gần như là xuất động toàn lực, bận rộn tới lui, bọn họ cũng cảm thấy đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy, ai ai cũng vô cùng kích động.

Đương nhiên, tên lười Hàn Nghệ không có đi, ngồi một mình trong viện, vừa thưởng thức rượu ngon, vừa nghĩ đến chuyện tới Vạn Niên Cung biểu diễn, kỳ ngộ này hắn phải nắm chặt lấy, nếu bỏ lỡ thì có thể sẽ không còn lần nữa.

"Hàn Nghệ, Hàn Nghệ, ngươi có ở đây không?"

Chợt nghe thấy một tiếng kêu vô cùng kiêu ngạo.

Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Tiểu Mông?"

Một lát sau, chỉ thấy Dương Mông Hạo cất bước xông vào, liếc mắt nhìn thấy Hàn Nghệ, ha ha nói: "Hàn Nghệ, ngươi quả nhiên đang ăn vụng ở chỗ này."

Đậu moá, lời này mà để cho bà nương kia nghe thấy, là ta xong đời đấy. Hàn Nghệ buồn bực nói: "Thiếu công tử, ngươi thật là hài hước, ngươi đã từng thấy ai ăn vụng ở nhà mình chưa?"

Dương Mông Hạo hưng phấn bừng bừng đi vào, đặt mông ngồi xuống, vẻ mặt đầy tình cảm nói: "Hàn Nghệ, có nhớ ta không?"

"Đương nhiên là nhớ." Trong lòng Hàn Nghệ thì lại nói, ta đã quên mất thằng nhãi ngươi từ lâu rồi, cười hỏi: "Đúng rồi, thiếu công tử, mấy ngày nay sao ngươi không đến?"

Dương Mông Hạo ảo não nói: "Đừng nói nữa, mấy ngày nay ta bị cha cấm ra cửa."

Hàn Nghệ nói: "Lẽ nào thiếu công tử lại làm chuyện gì kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu sao?"

Dương Mông Hạo lắc đầu nói: "Cái đó thật ra không có, chỉ là kỳ thi trong học viện thôi."

Đúng rồi, suýt chút là quên mất, xem ra ta thật sự đã quên mất thằng này mà. Hàn Nghệ thuận miệng hỏi: "Vậy công tử thi thế nào rồi?"

Vẻ mặt Dương Mông Hạo đột nhiên bất mãn nhìn Hàn Nghệ, nói: "Nói đến chuyện này, đều phải trách ngươi cả đấy."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện