Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Anh đây văn võ song toàn


trước sau

Lý Trị tựa hồ đã dự đoán được sẽ có người đứng ra phản đối, ánh mắt tĩnh như nước giếng, cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Chử ái khanh, vì sao lại nói lời này?

Chử Toại Lương chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Hàn Nghệ cứu được bệ hạ, lập được công lớn là không sai, cho dù là thần và các đồng liêu khác, đều hẳn phải nên dùng trọng lễ đáp tạ. Nhưng báo ân là báo ân, quốc sự là quốc sự, sao có thể gộp chung làm một. Giám Sát Ngự Sử tuy phẩm giai không cao, nhưng quyền lực rất lớn. Hàn Nghệ là một thương nhân mở thanh lâu, sao có thể đảm nhiệm chức vị quan trọng như vậy? Vẫn mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh."

"Vẫn mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh?"

Không ít đại thần đều đứng ra, cho dù kẻ đó không cùng một phe với Chử Toại Lương.

Giám Sát Ngự Sử này tuy chỉ là tòng bát phẩm, nhưng quyền lực thì không nhỏ, quản lý giám sát bách quan, tuần án châu huyện, ngục tù, quân nhu, tế tự, xây dựng, tình hình cống nạp, phải hiểu biết thế chế triều đình và cương mục của hàng trăm bộ ngành.

Ngươi để một thương nhân mở thanh lâu đảm nhiệm chức vị quan trọng như thế, ngươi xác định là không nói giỡn đó chứ?

Đương nhiên Lý Trị không phải đang giỡn, ánh mắt quét quanh một lượt, mỉm cười nói: "Ai nói Hàn Nghệ chỉ là một thương nhân mở thanh lâu? Hàn Nghệ sớm đã có quan danh trên người, lần này chẳng qua chỉ là lên chức mà thôi."

Chử Toại Lương ngẩn người, nhưng phản ứng cũng không không chậm, nói: "Chẳng lẽ bệ hạ đang nói đến trận chiến bình định Dương Châu kia?"

Lý Trị nói: "Đúng thế! Lúc trước bình định Dương Châu, trong thành Dương Châu trống không, tinh binh không quá một ngàn, mà đối mặt lại là hơn vạn phản quân, đều là nhờ Hàn Nghệ bày ra không thành kế, dọa cho phản quân sợ không dám tiến công, thậm chí còn bức lui phản quân, rồi mới có chuyện bị sao băng đánh trúng. Sau đó lại là Hàn Nghệ hiến kế, để Dương Nhị Lang chủ trì đại cục Dương Châu lúc đó, lãnh binh đi tập kích, đánh bại Trần Thạc Chân, từ đó xoay chuyển toàn bộ thế cục, một phát tiêu diệt phản quân. Có thể nói trong trận chiến Dương Châu ấy, Hàn Nghệ có công lớn nhất."

Nói tới đây, Lý Trị đột nhiên gọi: "Lư quốc công."

"Có lão thần."

Trình Giảo Kim đứng ra.

Lý Trị nói: "Không biết trẫm nói có sai?"

Trình Giảo Kim ngẩn người, sau đó mới nói: "Bệ hạ nói không sai, việc bình định Dương Châu, Hàn Nghệ xác thật là có công lớn nhất."

Chử Toại Lương nói: "Cho dù là vậy, Hàn Nghệ lập cũng là quân công. Nếu mà đề bạt, thì cũng nên đề bạt hắn chức quan võ, sao có thể thăng hắn làm Giám Sát Ngự Sử?"

Trình Giảo Kim vội vàng gật đầu nói: "Lão thần cũng cho rằng Hữu Phó Xạ nói có lý."

Lý Trị cau mày nói: "Lúc trước khi Trần Thạc Chân phản loạn, Hàn Nghệ chẳng qua là một tiểu nông phu, không hề có một chút công danh trong người, nếu theo như lời Chử ái khanh nói, chẳng phải là thà rằng thành bị phá, cũng tuyệt đối sẽ không dùng Hàn Nghệ à?"

Chử Toại Lương vẫn kiên quyết nói: "Bệ hạ nói vậy có hơi bất công cho thần. Tuy thần không rõ chi tiết việc bình phản Dương Châu, nhưng chắc chắn cũng là do Hàn Nghệ hiến kế trước, sau đó Dương Nhị Lang mới dùng kế sách của hắn, lúc này mới bắt đầu dùng hắn, chứ không phải vô duyên vô cớ đã dùng Hàn Nghệ. Nếu là như vậy, dù rằng Hàn Nghệ đã thắng, thì bệ hạ cũng nên trị tội của Dương Nhị Lang. Quốc gia đại sự há có phải là trò đùa, hơn nữa lúc đó Dương Châu đã đến mức sơn cùng thủy tận, nếu như có cách khác, thần dám nói Dương Nhị Lang tuyệt đối sẽ không dùng kế sách của Hàn Nghệ. Còn nếu đó là thần, nếu kế sách của Hàn Nghệ tốt, thần cũng sẽ tiếp thu, huống hồ Hàn Nghệ tuổi còn trẻ, sao có thể khiến mọi người tin phục, căn bản không thể đảm nhiệm chức Giám Sát Ngự Sử này."

Ông ta có tiếng là người năng ngôn thiện biện, những lời này khiến Lý Trị hai mắt trợn trừng.

Những kẻ còn lại cũng khẩn trương phụ họa, lần lượt khuyên Lý Trị thu hồi mệnh lệnh.

Lý Trị tứ cố vô thân nha, mặt cũng căng cứng cả lên.

Hàn Nghệ nhìn Lý Trị, lại nhìn Chử Toại Lương, tâm niệm khẽ động, xem ra vẫn phải dựa vào chính mình nha, cũng nên để lộ ra mấy chiêu cho bọn họ nhìn một cái, biết rằng ta cũng phải loại dễ khi dễ, đột nhiên bật cười ha hả.

Chử Toại Lương nhíu mày nhìn, nói: "Ngươi cười cái gì?"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ta cười Hữu Phó Xạ làm việc thất trách mà cũng có thể thất một cách trơn tru vậy, không hổ là Phó Xạ, sự kính nể của tiểu tử đối với Hữu Phó Xạ cuồn cuộn giống như nước sông Trường Giang, liên miên không dứt nha!"

Lời vừa nói ra, không ít người đại kinh thất sắc, một tên dân đen như ngươi lại dám nói tể tướng đương triều thất trách, muốn chết cũng không nên xài cách này nha.

Đương nhiên, cũng có không ít người phì cười.

Chử Toại Lương hơi sửng sốt, sau đó phẫn nộ quát: "Láo xược? Một thương nhân nho nhỏ như ngươi, lại dám nhục mạ đại quan triều đình."

Dọa ta à? Mẹ kiếp, ngươi dọa nhầm người rồi. Hàn Nghệ vẻ mặt oan uổng, nói: "Cái gì mà nhục mạ? Hữu Phó Xạ, ngài nói chuyện phải công bằng nha, ta đây gọi là gián ngôn, ta là đang tố cáo ngài, nhưng tuyệt đối không phải là nhục mạ ngài, ta cũng không có cái gan này. Ta là một bá tánh không sai, nhưng mà bá tánh gặp phải chuyện bất bình, lẽ nào còn không được tìm người giải oan sao? Nếu như vậy thì vẫn mong bệ hạ niệm tình tiểu tử có công mà tha tội."

Lý Trị nghe vậy thì suýt chút nữa đã bật cười ra tiếng. Gián ngôn á, thiệt cho tiểu tử ngươi, lời này mà cũng nói ra được. Nhưng y cũng không lên tiếng, chuyện đã đến bước này, vẫn phải xem bản thân Hàn Nghệ thôi.

Chử Toại Lương nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, được lắm, vậy ngươi nói xem, ta thất trách chỗ nào? Nếu ngươi không nói ra được rõ ràng, ta sẽ không tha cho ngươi."

Móa! Ngươi to mồm như thế làm gì, sợ quá nha. Hàn Nghệ kinh sợ nói: "Cũng không thể nói như vậy, ta tin rằng Hữu Phó Xạ cũng từng gián ngôn không dưới ngàn lần, nhưng không có khả năng lần nào cũng đúng. Nếu như có chỗ không đúng, bệ hạ liền hỏi tội Hữu Phó Xạ, thử hỏi Hữu Phó Xạ còn có thể đứng đây hôm nay không? Lại thử hỏi còn có ai dám gián ngôn nữa không? Đương nhiên ta có lý của ta, nhưng ta cũng không dám nói nhất định sẽ đúng."

Liễu Thích quát: "Đây là triều đình, sao có thể cho phép nhóc con miệng còn hôi sữa như ngươi nói hươu nói vượn." Nói xong, ông ta lại chắp tay với Lý Trị, nói: "Vẫn mong bệ hạ trị kẻ này tội bất kính với triều đình."

Lý Trị chắc chắn là đứng về phía Hàn Nghệ, cười nói: "Hàn Nghệ vẫn chưa nói ra lý do của mình, mà trẫm đã trị tội hắn, nếu truyền ra ngoài, trẫm sợ sẽ có người sẽ nói trẫm bao che người của mình nha, trẫm thì cũng không sao cả, chỉ sợ sẽ tổn hại đến uy danh của Chử ái khanh thôi."

Lời này cũng đủ âm hiểm nha.

Chử Toại Lương vừa nghe, biết là không được rồi, cho dù muốn trị tội Hàn Nghệ, cũng phải đợi Hàn Nghệ nói xong đã, lúc này ai không cho Hàn Nghệ mở miệng, đó chính là hãm hại ông ta nha, thế là chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Ngươi đừng vội ở đây khua môi múa mép, ngươi nói mau, ta thất trách chỗ nào hả?"

Nói thì nói, ta còn sợ ông à. Hàn Nghệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Ngài thân là Phó Xạ, lý ra nên vì bệ hạ mà đề bạt thêm nhiều người tài, nhưng ngài lại nhâm nhân duy thân (dùng người không khách quan, thích dùng người thân), trông mặt mà bắt hình dong. Nếu

như ta là thân thích của ngài, ngài liệu còn nói như vậy sao, xin hỏi như vậy có tính là thất trách không? Nếu không tính, vậy xem như ta nói sai rồi.

"Nực cười!"

Chử Toại Lương nói: "Cho dù ngươi là thân thích của ta, thì làm sao ngươi biết ta sẽ không nói như vậy, lời này của ngươi là vô căn cứ."

"Đạo lý chính là thế đấy!"

Hàn Nghệ lập tức nói: "Ta đây vẫn còn chưa nhậm chức, thậm chí ngay cả một câu cũng chưa nói, ngài đã một mực khẳng định ta không thể đảm nhiệm, xin hỏi ngài dựa vào đâu mà nói như vậy. Ta lập được quân công, có lẽ không có một chút quan hệ với chức Giám Sát Ngự Sử này. Nhưng mà, chẳng lẽ ngài không cân nhắc tới trường hợp ta văn võ song toàn sao? Cũng một ý đó, ta nói thì là vô căn cứ, rơi vào miệng ngài thì lại lý lẽ hùng hồn, lẽ nào chỉ vì ta xuất thân ti tiện sao? Nếu như thế, vậy xin hỏi Hữu Phó Xạ rốt cuộc ngài muốn đề bạt cho bệ hạ là người tài, hay là đề bạt cho bệ hạ người có xuất thân cao quý?" Trong lòng thầm nghĩ, thủ hạ bại tướng, còn bày đặt ra vẻ à?

Chử Toại Lương bị những lời này của Hàn Nghệ nói cho líu lưỡi, nhất thời không thể nói được gì.

Lời này rõ ràng là cái hố mà Hàn Nghệ đào cho ông ta nha!

Nhân tài nha!

Lý Trị nghe vậy trong lòng rất là sảng khoái. Bởi vì sau khi y lên ngôi, trên triều đình hoàn toàn là ngôn luận của một nhà. Kiểu gì cũng là bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương định đoạt, mãi mà vẫn chưa có ai dám đối đầu bọn họ, cũng chưa có ai nói bọn họ chịu nghe, chứ đừng nói là khiến cho bộ mặt già nua của Chử Toại Lương biến thành màu gan heo như vậy.

Một người lại đứng ra, nói: "Vậy thì ngươi dựa vào cái gì mà nói ngươi có thể đảm nhiệm, chức vị này quan trọng như vậy, cũng không thể đợi sau khi ngươi nhậm chức rồi, mới xem ngươi có thể đảm nhiệm hay không. Lỡ như có gì sai sót, tội này ngươi gánh nổi không, đây không phải là trò đùa thì là gì, ít nhất ngươi cũng phải thể hiện ngươi có năng lực đảm nhiệm trước đã."

Ngữ khí xem ra cũng đã hòa hoãn, không có nóng nảy như Chử Toại Lương.

Người này chính là Lai Tể.

"Thứ ta có thể dựa vào, thực sự là quá nhiều, ta chỉ nói đơn giản một ít thôi."

Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Vụ án Kim Bồ Tát bị trộm lúc trước ở Dương Châu là do ta hiến kế phá án, tìm về Kim Bồ Tát, chuyện này Thứ sử Dương Châu có thể làm chứng cho ta. Chuyện bình định Dương Châu, thì ta không nói nữa, lúc nãy đã nói rồi. Còn có cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh, cày Hùng Phi của ta có thể giúp bách tính tiết kiệm một nửa nhân lực và thời gian, mà máy dệt vài Tinh Tinh của ta có thể gia tăng tốc độ dệt vải lên gấp đôi. Đây vẫn chỉ là hai điểm trong số đó, còn có nhiều điểm tốt nữa, ta sẽ không nhiều lời. Làm quan là vì cái gì, còn không phải là để tạo phúc cho bách tính, trị vì quốc gia cho tốt sao? Cày Hùng Phi và máy dệt vải Tinh Tinh mang đến quá nhiều tiện lợi và lợi ích thực tế cho bách tính Đại Đường ta. Ta dám nói rất nhiều quan viên ở đây cũng không làm ra nhiều cống hiến cho bách tính như ta."

Nói tới đây, hắn vung bàn tay lên, nói: "Nhưng đây vẫn chỉ là thứ yếu, ta biết mấy ngài cũng không để ý đến những thứ này. Dù sao việc ta bảo hộ tính mạng của mấy vạn bách tính, trong mắt các ngài cũng chỉ là trò đùa, lời nói vô căn cứ mà thôi. Nhưng không sao, sau đây ta sẽ nói về những thứ mà các ngài thấy hứng thú. Thứ các ngài hứng thú, không phải chỉ là thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa sao. Ta không dám nói ta tinh thông tất cả, nhưng ngoại trừ chữ viết không được tốt lắm ra, những thứ còn lại ta đều biết. Không phải chỉ là ngâm thơ gảy đàn à, Hàn Nghệ ta tài học bát đẩu, học phú năm xe, một chút thơ từ vớ vẩn thì có gì mà khó?"

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Bao gồm cả Lý Trị cũng ngây người.

Đã gặp qua kẻ khoác lác rồi, nhưng chưa gặp qua kẻ có thể khoác lác như vậy nha.

Đây đã không thể gọi là khoác lác nữa rồi, quả thực chính là không biết xấu hổ!

Ngươi nói những lời này với một đám nông phu thì cũng thôi đi, trong núi không hổ, khỉ liền xưng vương mà. Nhưng ngươi nói những lời này ở đây, không phải là tìm đường chết à? Phải biết ở đây đều là sĩ tộc đó, là gia tộc có nền tảng văn hóa, tuy bọn họ đều không dám nói mình tài cao bát đẩu, học phú ngũ xa, dù trong lòng bọn họ đều cho là vậy. Lời này nói ra từ miệng người khác, so với nói ra từ miệng chính mình, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nha.

Hôm nay Hàn Nghệ chỉ sợ khó mà ra khỏi được cánh cửa này.

Một người đột nhiên đứng ra, chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Thằng nhãi nhà ngươi, đúng là không biết liêm sỉ, dám ở đây phát ngôn bừa bãi, cũng không nhìn xem đây là nơi nào."

Người này chính là đại bá của Thôi Tập Nhận - Thôi Nghĩa Trung.

Thôi gia - dòng dõi thư hương nha, sao có thể để cho Hàn Nghệ diễu võ giương oai ở đây.

"Lại nữa rồi."

Hàn Nghệ cười nói: "Ta vẫn còn chưa mở miệng, ngài dựa vào cái gì mà nói ta ở đây phát ngôn bừa bãi."

Thôi Nghĩa Trung tức giận hét lên: "Vậy được, ngươi giỏi thì làm một bài thơ, để ta đây mở rộng tầm mắt."

"Không sai, ngươi không phải học phú năm xe, tài cao bát đẩu sao, ta nghĩ làm một bài thơ ở chỗ này chắc không làm khó được ngươi nhỉ?"

Những đại thần kia đều nhao nhao bắt Hàn Nghệ làm thơ.

Lý Trị cũng có chút mong đợi nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười nói: "Làm thơ thì không thành vấn đề, nhưng con người ta đây chí tình chí nghĩa, không thích làm thơ theo khuôn phép cũ, nhất định phải có rượu, chỉ cần có rượu ngon vào bụng, là ta có thể xuất khẩu thành thơ."

"Ban rượu!"

Lý Trị cũng không cần bọn họ mở miệng, vội vàng sai người lấy rượu cho Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ một tay cầm bình rượu, một tay cầm chén rượu, uống liên tục một lúc ba chén, vẫn còn đứng đó chẹp chẹp vài tiếng, giống như là đang cảm nhận dư vị.

Thôi Nghĩa Trung có chút không kiên nhẫn, nói: "Rượu đã uống rồi đấy."

Lời vừa mới ra khỏi miệng, thì Hàn Nghệ đột nhiên tiến lên một bước, đưa một cái chén đến trước mặt ông ta, dọa ông ta sợ mà lùi lại hai bước, còn chưa kịp mắng, thì đã nghe Hàn Nghệ cao giọng ngâm:

"Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai."

Trong mắt tràn đầy ý cười, không phải là quý tộc sao, anh đây chơi chính là mấy thứ mà quý tộc các ngươi tự cho là giỏi đấy, ngoan ngoãn đứng qua một bên xem ca trang bức đây, đã lâu rồi ca chưa trang bức đấy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện