Tên thái giám lùn này chuồn đi đúng là nhanh lẹ, không có gì phải nghi ngờ, gã chắc chắn là người của hoàng đế.
Nhưng vấn đề là gã cũng sợ những đại thần như Trưởng Tôn Vô Kỵ nha.
Hàn Nghệ vốn dĩ xuất thân thứ tộc, không khiến người ta quá yêu thích, bây giờ lại làm chức quan hay đắc tội với người khác như Giám Sát Ngự sử này, tuy gã không dám đắc tội Hàn Nghệ, nhưng cũng không dám đến quá thân cận Hàn Nghệ, đã làm thái giám nhiều năm như vậy rồi, chút ánh mắt này gã vẫn phải có.
Kỳ thật về chức Giám Sát Ngự sử, gần đây Hàn Nghệ cũng bận rộn mà quên mất.
Bởi vì lúc trước khi ở Vạn Niên cung, chỉ là phong thưởng xuống, hơn nữa lúc đầu Lý Trị đã nói trước, không vội để Hàn Nghệ nhậm chức, thành ra Hàn Nghệ cũng không để ý nữa.
Nào ngờ hôm nay Trương thiếu giám lại đột nhiên đến đây, bảo Hàn Nghệ vào cung nhận bổ nhiệm.
Nhưng sự thật giống như lời gã nói, Lý Trị đã quên bổ nhiệm sao?
Hàn Nghệ sau khi tiễn Trương thiếu giám đi, thì vẻ mặt đầy u sầu.
Bởi vì đối với những chuyện này, hắn không rõ một chút nào, trong lòng thầm nói, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?
"Hàn tiểu ca."
Chợt nghe phía sau có người gọi.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, thì thấy là Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo, ra vẻ hơi kinh ngạc, nói: "Ồ? Nhị vị công tử, hai người vẫn ở đây à?"
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Hồi nãy chúng ta ngồi thêm một lát ở tiệm thuốc Lư huynh.
À, suýt nữa thì quên chúc mừng Hàn tiểu ca, hẻm Bắc khai trương ngày đầu tiên đã thu được thành tích đáng nể như vậy, thực sự là khiến người ta vô cùng phấn chấn."
Hàn Nghệ cười nói: "Lỗ vốn kiếm quảng cáo mà thôi, đợi qua trận sóng gió này, thì mới có thể nhìn ra thành tích."
Vương Huyền Đạo nói: "Lúc nãy hình như ta vừa thấy Trương thiếu giám phải không?"
Hàn Nghệ đảo mắt, cười nói: "Đúng vậy, à vừa hay ta có một chuyện, muốn hỏi nhị vị công tử."
Trịnh Thiện Hành tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Hàn Nghệ lập tức đem chuyện bổ nhiệm nói với Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo.
Hai người nghe xong, liếc mắt nhìn nhau, đều cười mà không nói.
Hàn Nghệ nói: "Nhị vị công tử, chẳng lẽ là biết chút thứ gì?"
Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Chắc ngươi cũng biết, bất cứ bổ nhiệm nào của hoàng thượng đều phải thông qua dự thảo, xét duyệt, chấp hành của Tam Tỉnh, thì mới có thể chính thức có hiệu lực."
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Điều này ta cũng đã nghe nói."
Nói xong, hắn sửng sốt, nói: "Ý của ngươi là...?"
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Nếu Tam Tỉnh cố ý lờ đi chuyện này, thì kéo dài mấy tháng cũng không phải là chuyện khó."
Hàn Nghệ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Vì vậy hoàng thượng gọi ta vào cung nhận bổ nhiệm, như vậy thì Tam Tỉnh sẽ không thể kéo dài thêm nữa."
Vương Huyền Đạo nói: "Chuyện này cũng không có đơn giản như vậy, Giám Sát Ngự sử này là người giám sát bách quan, bao gồm cả quan địa phương.
Giám Sát Viện tổng cộng có 10 vị Giám Sát Ngự sử, chia ra giám sát mười đạo toàn quốc.
Ta nghe nói hôm đó hoàng thượng chỉ là phong ngươi làm Giám Sát Ngự Sử, nhưng cũng không có nói rõ là Giám Sát Ngự Sử của địa phương nào, ta nghĩ chắc chắn hoàng thượng và đại thần cũng đã có một cuộc tranh luận."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Huyền Đạo nói không sai, hơn nữa người tiền nhiệm của ngươi, chắc chắn phải rời khỏi Ngự Sử Đài.
Đây cũng là việc cần phải điều giải, nhưng hiện giờ nếu hoàng thượng đã gọi ngươi vào cung nhận bổ nhiệm, thì thiết nghĩ hoàng thượng cũng đã đạt được mục đích rồi.
Nếu ta đoán không nhầm, có lẽ là hoàng thượng muốn đẩy ngươi đảm nhiệm Giám Sát Ngự Sử của Quan Trung Đạo."
Vương Huyền Đạo nói: "Quan Trung Đạo bao trùm toàn bộ kinh đô và những vùng lân cận, chính là chỗ căn bản của triều ta, vì vậy Giám Sát Ngự Sử của Quan Trung Đạo có quyền lực rất lớn."
Thì ra trong này còn ẩn chứa nhiều chuyện như vậy, ta vẫn cần phải học hỏi thêm rồi.
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Đa tạ nhị vị chỉ giáo, Hàn Nghệ vô cùng cảm kích."
"Chuyện nhỏ thôi, không cần phải cảm ơn.
Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta xin cáo từ trước."
Vừa dứt lời, hai người lập tức cáo từ.
"Mịa! Có cần phải đi nhanh như vậy không? Xem ra lại là hai tên thái giám."
Hàn Nghệ vốn dĩ còn muốn thăm dò bọn họ thêm một chút, xem thử rốt cuộc bọn họ có dự tính nhập sĩ hay không, bởi vì nhìn từ chi tiết này, hắn thật sự cần có đồng minh, nào biết hai tên này chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Ngõ Bắc khai trương ngày đầu tiên, đạt được thành công chưa từng có.
Nếu không phải Ngõ Bắc thật sự quá nhỏ, không chứa được quá nhiều người, nếu không thì thế nào cũng lập ra kỷ lục đáng kinh ngạc.
Nhưng Hàn Nghệ cũng không vì vậy mà cảm thấy tự mãn, hắn biết, sở dĩ hắn có thể làm được điều này đều là vì thương nghiệp của triều Đường thật sự không đạt, nếu là ở triều Tống, nhất định không đạt đến điểm này.
Vì vậy, hắn biểu hiện vô cùng cẩn thận, chứ chưa để lộ ra vẻ mặt hưng phấn, ngược lại nhân viên của Phụng Phi Lâu lại có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Kỳ thực việc này không có quan hệ lớn với bọn họ, người vui mừng nên là những thương nhân kia, bọn họ vui mừng hoàn toàn vì cuối cùng Ngõ Bắc đã náo nhiệt hẳn lên, sau này ra khỏi cửa đã là chợ, mua đồ là chuyện đơn giản như đi nhà xí, không cần phải chạy đến hai chợ kia nữa rồi.
Thậm chí bách tính chung quanh Ngõ Bắc cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì việc mua sắm đã trở nên tiện lợi hơn rồi.
Vậy nhưng, bởi vì trước đó mấy tháng ngày nam nhân đã bị hủy bỏ, để bù đắp điều này, Hàn Nghệ quyết định, liên tiếp trong bảy ngày, đều bố trí ngày nam nhân, và còn diễn kịch ba ngày liên tiếp, ngoài ra, ngày nữ nhân tới sẽ có một buổi trình diễn thời trang, việc này cũng có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian cho xưởng may.
Dựa theo kế hoạch, ba ngày đầu là quan trọng nhất, nhưng một khẩu dụ của Lý Trị hạ xuống, sáng mai Hàn Nghệ nhất định phải vào cung, tham gia buổi triều sáng.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể giao trọng trách cho ba người là Lưu Nga, Trà Ngũ, Tang Mộc, tối đó căn dặn bọn họ một phen.
Sáng sớm hôm đó, cuối cùng Hàn Nghệ cũng ngưng việc chạy bộ buổi sáng, bởi vì lần đầu tiên lên triều, nhất định phải cẩn thận, hắn vẫn thật sự sợ đến muộn, vậy thì đúng là mua dây buộc mình.
Lý Trị cũng tương đối chiếu cố hắn, sáng sớm đã cho Trương thiếu giám đợi Hàn Nghệ ở cửa cung, bởi vì Lý Trị cũng biết Hàn Nghệ là một kẻ nhà quê, có thể đến cửa cung còn chưa từng nhìn thấy, hoàng cung lớn như vậy, nếu không có người dẫn đi thì thật không biết sẽ gây ra trò cười gì nữa.
Hàn Nghệ cũng vô cùng có hứng thú với hoàng cung, bởi vì hắn thích những văn hóa này, hai con ngươi liếc loạn khắp nơi, chỉ thấy khắp nơi tường cao, khắp nơi đều là cấm quân, từng nhóm từng nhóm đứng thẳng bất động, ánh đao sáng loáng, cấm vệ nghiêm ngặt.
Sở dĩ binh lính trong cung của triều Đường nhiều như vậy, e rằng cũng là vì sự biến Huyền Vũ Môn.
Trương thiếu giám dẫn Hàn Nghệ đến bên cạnh một cung điện hùng vĩ, kiến trúc của triều Đường này đúng là hùng vĩ tráng lệ, điện này tên là Điện Thái Cực.
"Hàn Nghệ, chúng ta phải vào trong làm việc rồi, ngươi cứ đứng đợi ở đây, lát nữa bệ hạ sẽ tuyên ngươi vào điện."
"Hả? À, được."
Hàn Nghệ có vẻ hơi căng thẳng, lần trước ở Vạn Niên cung, tuy cũng coi như lên triều sáng một lần, nhưng dù sao