Là cao thủ Thiên môn, Hàn Nghệ thật ra cũng thông hiểu chính trị, ít nhất là dùng để lừa người là không có vấn đề gì.
Nhưng hắn không hề hiểu gì về tình hình chính trị đương thời.
Muốn hắn phân tích cụ thể, thì đó là không thể nào.
Vì thế hắn mới tránh nặng tìm nhẹ, nói ra một phương hướng đại khái.
Tiến Cùng Thời Đại.
Bốn chữ này đưa vào bất kỳ thời đại nào, cũng đều không sai.
"Hay! Nói rất hay!"
Lý Trị nghe vậy cực kỳ vui vẻ, vỗ bàn nói: "Tiến cùng thời đại, rất đúng ý trẫm, đúng là không mưu mà hợp mà!"
"Hay! Rất hay!"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nãy giờ vẫn trầm ngâm, đột nhiên đứng ra, cười ha hả nói: "Những lời này của Hàn ngự sử, nói rất hay, có thể nói là cảnh tỉnh lòng người."
Lão cáo già này muốn làm gì?
Hàn Nghệ không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Lý Trị cũng sững sốt, ngay sau đó vui vẻ nói: "Thái úy cũng tán thành lời của Hàn Nghệ?"
"Lão thần vô cùng tán thành."
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói: "Không giấu bệ hạ.
Từ sau thời Trinh Quán, lão thần vẫn luôn tự hỏi làm sao để Đại Đường càng thêm cường thịnh.
Nhưng lão thần vô năng, chưa nghĩ ra được cách thích hợp, lại sợ phụ lòng phó thác của tiên hoàng, vì thế chỉ có thể thận trọng từng bước, không cầu có công, chỉ cầu không sai sót."
Lý Trị vội vàng nói: "Thái úy quá khiêm nhường rồi, từ khi trẫm đăng cơ tới nay, may mà có thái úy ở bên phò tá, ổn định triều cương, hướng dẫn trị vì đất nước, Đại Đường ta mới có sự cường thịnh hôm nay.
Công lao của thái úy là không thể bỏ qua."
"Lão thần hổ thẹn không dám nhận."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cúi người hành lễ, lại nói: "Nhưng hiện giờ Hàn Nghệ nói ra sách lược, tiến cùng thời đại, lão thần cảm thấy rất khả thi.
Thậm chí có thể định thành kế sách trị quốc vĩnh viễn của Đại Đường ta."
Lý Trị nghe vậy mừng rỡ, nói: "Thái úy nói rất đúng, trẫm cũng nghĩ như vậy."
Quân thần hai người, ngươi một câu, ta một câu, những đại thần gần đó nghe đến ngây người cả ra.
Cái Tiến cùng thời đại này không sai.
Nhưng những lời của Hàn Nghệ còn có một ý nghĩa khác, đó chính là nói chính sách hiện tại đã lỗi thời.
Mà chính sách hiện thời đều là do Trưởng Tôn Vô Kỵ đặt ra, rõ ràng là muốn chỉ trích Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ không những không phản đối, mà lại còn giơ tay tán thành.
Điều này thật sự là làm người ta không thể tưởng tượng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói: "Nhưng mà bệ hạ à, lão thần có một lời, mong bệ hạ có thể tiếp thu."
Lý Trị nói: "Mời Thái úy nói."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Bệ hạ khiêm tốn nghe khuyên, chăm lo việc nước, quả là phúc của bách tính.
Nhưng mà bệ hạ, ngài có nhớ Dương đế của tiền triều?"
Lý Trị sửng sốt, nói: "Cái này đương nhiên là trẫm nhớ.
Không biết những lời này của thái úy là có ý gì?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Mọi người đều nói là giành được giang sơn khó, nhưng không phải ai cũng biết là giữ giang sơn còn khó hơn.
Bệ hạ có thể làm được, đó là điều đáng quý.
Nhớ tới Tùy triều trước kia, lúc thời kỳ Văn đế, đó là sự cường thịnh tới mức nào, nhưng tới thời Dương đế, thì một đế quốc hùng mạnh lại đột nhiên sụp đổ.
Bệ hạ cũng nên lấy đó làm gương.
Thời kỳ đầu khi Tùy Dương đế chấp chính, cũng hi vọng có thể trị vì đất nước tốt, đưa ra rất nhiều cải cách, trong đó không thiếu lương sách trị quốc.
Nhưng tới hậu kỳ, ông ta lại không thỏa mãn với hiện trạng.
Trong lòng luôn nghĩ tới làm việc lớn và lập đại công, xem trọng cái lợi trước mắt.
Vì thế nên ông ta luôn muốn mở mang bờ cõi, cực kỳ hiếu chiến.
Nào là thân chinh Thổ Cốc Hồn, ba lần chinh phạt Cao Lệ, lạm dụng sức dân, thế nên mới gieo gió gặp bão.
Thái Tông Thánh Thượng từng nói qua không chỉ một lần.
Lấy lịch sử làm gương, có thể biết được hưng suy về sau.
Bệ hạ chăm lo việc nước quả thật là chuyện rất tốt.
Nhưng cũng không thể chỉ nhìn cái lợi trước mắt, mà phải làm từ từ.
Ổn trung cầu biến, thay đổi từ từ, mới là chính đạo.
Hiện giờ quốc thái dân an, tứ hải thái bình.
Nếu như hiện giờ triều đình ta thay đổi chính sách, có thể sẽ trở nên lớn mạnh hơn, nhưng cũng có thể bước vào vết xe đổ của thời hậu Tùy.
Lão thần thân là cố mệnh đại thần, cần phải đứng ra khuyên nhủ bệ hạ, trị quốc không phải là chuyện một ngày, nhất định không thể chỉ nhìn vào cái lợi trước mắt."
Cáo già đúng là cáo già nha!.
truyện teen hay
Hàn Nghệ nghe vậy thầm khen trong lòng.
Những lời này nghe như khuyên nhủ Lý Trị, nhưng kỳ thực là đang khen ngợi chính mình.
Giành giang sơn khó, giữ giang sơn còn khó hơn.
Lý Trị ngươi cho rằng tình huống đất nước hiện tại dễ có lắm sao? Không phải đâu.
Hiện giờ còn khó hơn nhiều so với lúc đầu Thái Tông đánh hạ giang sơn.
Nếu như không phải có Trưởng Tôn Vô Kỵ ta ở bên cạnh phò tá ngươi.
Ngươi có được như hôm nay sao? Ngươi còn chưa thỏa mãn sao?
Chử Toại Lương lập tức đứng dậy, nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thần cho rằng thái úy nói rất phải.
Hiện giờ Đại Đường ta biên giới ngàn dặm, thay đổi một chút có thể sẽ ảnh hưởng tới toàn cục, lúc này hẳn là nên thận trọng trị quốc."
"Chúng thần tán thành."
Lại có một đám đại thần đứng dậy.
Như này đối với Lý Trị mà nói, dường như là một thùng nước lạnh dội từ đầu tới chân.
Nhưng y cũng không phản bác.
Y thực sự muốn chăm lo việc nước, xóa đi hình ảnh của thời Trinh Quán.
Cho nên Trưởng Tôn Vô Kỵ sầu lo cũng quả thật thích đáng.
Ngươi là hoàng đế, nếu như đem thái độ này đi trị quốc.
Như vậy sẽ xảy ra nhiễu loạn, cười nói: "Lời của thái úy, làm cho trẫm giác ngộ ra.
Trẫm sẽ ghi nhớ trong lòng."
Dừng một chút, y lại nói: "Nhưng những lời của Hàn Nghệ cũng không sai.
Đạo lý trị quốc giống như đi thuyền ngược nước, không tiến thì là lùi.
Trẫm vẫn hy vọng chư vị ái khanh có thể giống như thời kỳ Trinh Quán.
Thượng tấu thảo luận tình hình chính trị đương thời, nghị luận cái chưa đúng của triều đình.
Trẫm nói trước, các ngươi càng phê bình trẫm, trẫm càng vui vẻ.
Tuyệt không vì thế mà trách tội các ngươi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức hô to nói: "Bệ hạ thánh minh."
Quần thần lập tức hô to theo.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói: "Bệ hạ, Hàn Nghệ quả thực có tài trị quốc.
Nên cho hắn tham dự triều đình nghị luận.
Sao không nâng hắn thành Trung thư xá nhân."
Lời vừa nói ra, quần thần khiếp sợ.
Vừa mới đảm nhiệm Giám sát ngự sử, thánh chỉ bổ nhiệm còn chưa hạ nhiệt.
Lại thăng thành thăng Trung thư xá nhân.
Bao gồm Chử Toại Lương bọn họ đều kinh hãi không dứt.
Hàn Nghệ cũng bối rối.
Hắn tin rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ tuyệt không phải vì hắn là nội ứng mà đề bạt hắn.
Lý Trị lại ngây ra như phỗng.
Thôi Nghĩa Trung lập tức đứng ra nói: "Bệ hạ, không thể làm như vậy được.
Hàn Nghệ được bổ nhiệm làm Giám sát ngự sử đã là phá lệ rồi.
Hiện giờ còn chưa tới báo cáo quan nha mà