Dịch: mafia777
***
Ở rất nhiều nơi, người ta đều tôn sùng chủ nghĩa anh hùng.
Bởi vì ai cũng sẽ có lúc gặp khó khăn cả.
Vào những lúc đó, người ta thường hi vọng có một vị anh hùng đứng ra giúp đỡ bọn họ.
Cho dù là ở thiên môn cần sự hợp tác đoàn đội chặt chẽ nhất, thì cũng không thiếu chủ nghĩa anh hùng.
Nhưng chỉ có một nơi, tuyệt đối không dung nạp một chút chủ nghĩa anh hùng nào, đó là chính trị.
Nhìn chung trong lịch sử, cho dù là thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế văn thao võ lược, hay là Thiên Khả Hãn Lý Thế Dân được người người trong thiên hạ kính ngưỡng, thì nhìn bề ngoài, bọn họ đều trông giống như một anh hùng, thậm chí là siêu anh hùng.
Nhưng thật ra để bọn họ có được thành tích kiêu hãnh như vậy, thì công lao của bọn họ chỉ là một phần nhỏ, còn có rất nhiều người âm thầm đứng sau giúp đỡ bọn họ.
Trong chính trị, không có chủ nghĩa anh hùng, cái có chỉ là đồng minh.
Hàn Nghệ sao lại không hiểu đạo lý này chứ.
Cho dù hắn có lợi hại tới đâu, có nhiều tri thức tương lai tới cỡ nào, nhưng nếu chỉ có một mình hắn, thì vẫn không thể thay đổi được triều đình hiện tại.
Vì thế hắn mới kết làm đồng minh với bọn Trịnh Thiện Hành.
Chuyện này nhìn như có chút đột ngột, nhưng kỳ thật thì không.
Bọn họ vẫn luôn quan sát lẫn nhau.
Hàn Nghệ cũng rất kính nể phẩm hạnh của bọn họ.
Mà những gì Hàn Nghệ đã làm, bọn họ cũng đều quan sát trong mắt.
Vì thế nên tuy bọn họ kết thành đồng minh khá đột ngột, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng nghi kỵ luôn là kẻ thù của thành công.
Sau này thế nào, đó là chuyện của sau này.
Ở thời khắc này, bọn họ đều dành cho nhau sự tín nhiệm.
Bởi vì bọn họ đều hiểu một đạo lý, đây là một con đường không lối về.
Nếu như không thể tín nhiệm lẫn nhau, vậy thì đừng nên kết minh nữa, bằng không sẽ hết sức nguy hiểm.
Vì vậy bọn họ cũng không giấu diếm suy nghĩ trong lòng, nói rất thoải mái, những lời này còn đáng tin hơn so với những lời thề thốt trước quỷ thần.
Đối với Hàn Nghệ mà nói, đây là một canh bạc.
Bởi vì trước đây bọn họ vẫn luôn dò xét lẫn nhau, mãi đến hôm nay bọn họ mới mở lòng với Hàn Nghệ.
Hơn nữa bọn họ hiện giờ đều là quan viên của Ngự Sử Đài, thế này mà không uống vài chén, thì quá không ok rồi.
Bọn họ ăn một bữa cơm ở tiệm thuốc của Lư Sư Quái, nhưng cũng không uống nhiều rượu lắm.
Bởi vì Lư Sư Quái và Vương Huyền Đạo không thích uống rượu, nhất là Lư Sư Quái.
Năng lực kiềm chế của gã rất mạnh.
Chỗ gã bất cứ lúc nào cũng có thể có bệnh nhân tới khám bệnh, thế nên gã không hề uống rượu.
Còn Vương Huyền Đạo thì thích giữ cho đầu óc tỉnh táo, nên cũng không uống rượu.
Chỉ có hai người Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành là đối ẩm mấy chén.
Ở trong bữa tiệc, bọn họ lại nói cho Hàn Nghệ nghe một ít chuyện cũ.
Đại thể là Lý Trị làm thế nào để ngồi lên ngai vàng, và chuyện mấy vị ca ca của Võ Mị Nương.
Loại giao lưu này làm cho Hàn Nghệ cảm thấy giống với những đêm trước khi làm nhiệm vụ ở kiếp trước.
Hắn không ngừng thu thập tất cả tin tức liên quan tới nhiệm vụ từ bên ngoài, rồi đem những tin tức nhìn như bình thường này xâu chuỗi lại.
Đây chính là thiên phú độc hữu của hắn.
Bọn họ nói rất thoải mái.
Kỳ thực không riêng gì Hàn Nghệ, Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều có tư tưởng đi trước thời đại.
Điều này có thể là vì bọn họ xuất thân quý tộc.
Tư tưởng của bọn họ không hề bị xã hội phong kiến trói buộc, bởi vì trưởng bối của bọn họ cũng không coi hoàng đế ra gì.
Vì thế những thứ bọn họ quan tâm tới rất khác biệt ở thời đại này, thậm chí là đại nghịch bất đạo.
Tại sao Trường An thất tử có thể trở thành bạn tốt của nhau, chính là vì bọn họ đều có tư tưởng không giống người thường.
Hàn Nghệ tuy không xuất thân quý tộc, nhưng hắn là người có tư tưởng của hàng nghìn năm sau.
Chính điểm này đã đưa bọn họ trở thành bằng hữu với nhau.
Rượu gặp tri kỷ cạn ngàn chén, bốn người nói chuyện với nhau rất vui, bất tri bất giác đã tới hoàng hôn.
Bọn họ lần lượt cáo từ Lư Sư Quái, sau đó từng người rời đi.
"Hàn tiểu ca."
Hàn Nghệ vừa bước ra khỏi tiệm thuốc, thì Trịnh Thiện Hành bỗng nhiên đuổi theo.
Hàn Nghệ nghi hoặc nhìn hắn.
Trịnh Thiện Hành hết sức thẳng thắn nói: "Thiếu chút nữa quên mất, có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp."
Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì?"
"Vừa đi vừa nói chuyện."
"Mời."
Hai người bước đi trên con đường nhỏ phía sau hẻm Bắc dưới ánh nắng chiều thu nhẹ nhàng.
Bởi vì thời gian không còn sớm nữa, kịch nói cũng đã kết thúc rồi, vì thế trên đường rất ít người.
Con đường nhỏ này thì càng không thấy bóng một ai, bởi vì chợ Đào Bảo cũng đã đóng cửa rồi.
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Chắc hẳn ngươi biết Độc Cô Vô Nguyệt?"
"Ta nghĩ gương mặt đó rất khó để người ta quên."
Hàn Nghệ lại bổ sung một câu, nói: "Nhất là nam nhân."
Trịnh Thiện Hành cười ha hả, lập tức lại nghiêm mặt nói: "Là như vậy, ta muốn nhờ ngươi giúp Độc Cô Vô Nguyệt."
Hàn Nghệ nói: "Hắn thiếu tiền à?"
Trịnh Thiện Hành ngơ ngẩn nói: "Sao ngươi lại hỏi như vậy?"
Hàn Nghệ cười khổ nói: "Bởi vì đây là thứ duy nhất ta có thể giúp hắn."
Trịnh Thiện Hành ngẩn người, mỉm cười một tiếng, nói: "Kỳ thật ngoài thứ này ra, còn có thứ khác ngươi có thể giúp được."
Hàn Nghệ hoang mang nói: "Tỉ như?"
"Tỉ như tình yêu."
"Tình yêu?"
Hàn Nghệ đại khái đã đoán được chuyện gì rồi, nói: "Ta hình như chỉ nói là ta là Người bạn của chị em phụ nữ."
Trịnh Thiện Hành nói: "Tình yêu không phải là chuyện giữa nam và nữ sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ngươi hiểu lầm ý ta rồi, ý ta là, giữa nam và nam cũng có thể có tình yêu.
Nếu như tìm ta để giải quyết chuyện tình yêu giữa nam và nam, thì ta đây đành bất lực."
Trịnh Thiện Hành sửng sốt, chưng hửng hồi lâu.
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đùa đấy, nói đi, có chuyện gì?"
Trịnh Thiện Hành tức giận trừng mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, kể đại khái đầu đuôi câu chuyện cho Hàn Nghệ.
Thật ra chuyện giữa Độc Cô Vô Nguyệt và Thôi Hồng Lăng, Hàn Nghệ đã nghe Tiêu Vô Y nói qua.
Mà thứ mà Trịnh Thiện Hành hi vọng Hàn Nghệ có thể giúp đỡ, chính là muốn Hàn Nghệ sử dụng tâm lý học để đi giúp Độc Cô Vô Nguyệt cởi bỏ cái vấn đề khó khăn này.
Hàn Nghệ cười nói: "Ngươi muốn ta giúp Thôi Tập Nhận?"
Trịnh Thiện Hành hơi trầm mặc một lúc, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi không phải là người nhỏ mọn như vậy chứ.
Trương Minh đối với ngươi như vậy, ngươi cũng có thể cười trừ mà."
Hàn Nghệ nói: "Ở một số chuyện, ta hết sức nhỏ mọn, đặc biệt là chuyện liên quan tới Tiểu Béo và Tiểu Dã."
Trịnh Thiện Hành không phải một người thích làm khó người khác, nói: "Thật sự không được sao?"
"Việc này căn bản là không thể."
Hàn Nghệ nói xong, cười nói: "Nhưng ta là người sau khi uống rượu sẽ trở nên vô cùng sảng khoái.
Ta nghĩ ta đã biết vì sao lúc nãy ngươi mời ta uống rượu rồi."
"Sớm biết vậy ta đã mời ngươi thêm mấy chén."
Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Nói như vậy là ngươi đồng ý rồi?"
Hàn Nghệ nói: "Việc này Thôi Tập Nhận có biết không?"
Trịnh Thiện Hành gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Hắn cũng đồng ý sao?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Chẳng lẽ ngươi lại sợ hắn?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, mà là ta cảm thấy việc này cần phải được người ta đồng ý trước, chính là hi vọng đương sự tự nguyện, chứ không phải