Nếu không phải hẻm Bắc tràn đầy hi vọng, thì những thương nhân này đều đã khẩn cấp tới tìm Hàn Nghệ rút vốn rồi.
Thương nhân mà!
Một chút tinh thần mạo hiểm vẫn phải có, đây chính là nguyên nhân bọn họ nguyện ý ở lại chỗ này.
Thịt béo đến miệng, hổ còn có khả năng nhả ra, chứ muốn thương nhân nhả ra, lại là một chuyện vô cùng khó nha.
Đương nhiên, sự tự tin mà Hàn Nghệ thể hiện ra từ đầu đến cuối, cũng khiến bọn họ bớt đi vài phần lo lắng trong lòng.
Dù lùi vạn bước mà nói, kẻ đắc tội Hộ bộ là Hàn Nghệ, có sợ cũng nên là Hàn Nghệ sợ.
Nhưng dường như Hàn Nghệ một chút e dè cũng không có, căn bản không có để Hộ bộ vào trong mắt, điều này cũng làm cho bọn họ không hề sợ hãi.
Nhưng lo lắng vừa hạ xuống, thì ích lợi lại dâng lên, các thương nhân không thay đổi bản chất tham lam, cũng nhân cơ hội này bắt đầu giao lưu mua bán với Hàn Nghệ.
Nói đến mua bán, trên mặt mấy ten gian thương này đều toát ra vẻ hưng phấn, mấu chốt là ba ngày qua buôn bán quá tốt, tốt tới mức bọn họ nằm ngủ cũng cười.
Đây đều là nhờ một người, chính là Hàn Nghệ.
Một phen nịnh bợ là không thể thiếu được.
Nịnh bợ qua đi, vấn đề cũng theo nhau ùa đến.
Tiền Đại Phương xoa xoa tay, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi xem hôm nay chính là ngày ưu đãi cuối cùng rồi, ngươi nói xem việc buôn bán của chúng ta còn có thể náo nhiệt như vậy nữa không?"
"Đương nhiên là không."
Hàn Nghệ cười ha hả nói.
Tiền Đại Phương thật sự không hiểu như vậy thì có cái gì buồn cười, không khỏi kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ đưa tầm mắt nhìn qua, thấy tất cả mọi người đều lo lắng nhìn hắn, nói: "Trong lòng các ngươi cũng rõ ràng, sở dĩ đã nhiều ngày mua bán lại tốt như vậy, toàn bộ vì có rut thăm trúng thương và khuyến mại, hôm nay lượng giao dịch cũng đã bắt đầu giảm rồi, đây là chuyện trong dự tính, chúng ta làm hoạt động rut thăm trúng thương này, cũng không phải là vì làm xong rồi thôi, chẳng lẽ các ngươi quên, mục đích của chúng ta, là khiến dân chúng quen đến hêm Bắc mua đồ sao?"
Cổ Phú Quý ha hả nói: "Cái này chúng ta làm sao quên được, nhưng ta cảm thấy ba ngày có phải quá ngắn rồi hay không, nếu không lại kéo dài thêm mấy ngày nữa."
Các ngươi...!đám gian thương này, thật sự là lòng tham không đáy mà, người bỏ tiền chính là ta, thịt lại vào trên người các ngươi, loại chuyện tốt này ta cũng muốn làm a! Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Nếu luôn làm như vậy, loại sách lược khuyến mại này sẽ mất đi cảm giác vui bất ngờ, một khi mất đi cảm vui bất ngờ, như vậy liền không có tác dụng nữa rồi, chúng ta đạt tới mục đích là được rồi, tin tưởng trải qua mấy ngày này, dân chúng đã thích hẻm Bắc chúng ta rồi.
Tuy nhiên ta vẫn đề nghị các ngươi có thể giữ lại một chút sách lược ưu đãi, trong đó có một số có thể là rất tốt, bỏ qua một chút lợi nhỏ, không chỉ có thể đổi lấy nhiều tiền tài hơn, hơn nữa còn có tính liên tục."
Cái này không cần Hàn Nghệ nói, những thương nhân kia cũng biết nên làm như thế nào, nhưng bọn họ hy vọng Hàn Nghệ có thể lại phun thêm một chút máu ra nữa, kích thích mua bán của bọn họ.
Hàn Nghệ mới sẽ không bị bọn họ lừa, nhưng nhất định phải cho bọn họ một chút ngon ngọt, cười nói: "Tuy nhiên về sau ngày lễ ngày tết, chúng ta đều nên nắm chắc, đưa ra càng nhiều hoạt động hấp dẫn.
Mặt khác, ta phải nhắc nhở các vị một câu, ba ngày gần đây khách nhân đã điên cuồng mua sắm, nên mua, không nên mua đều mua, như vậy mấy ngày sắp tới, lượng giao dịch nhất định sẽ giảm xuống trên một phạm vi lớn, cho nên các ngươi phải có một chuẩn bị tâm lý mới được, đừng cảm thấy bất kỳ khủng hoảng gì.
Đây là hiện tượng vô cùng bình thường."
"Đúng đúng đúng! Cái này chúng ta đã có chuẩn bị."
Cái này bọn họ sao có thể không nghĩ tới được, đều tỏ vẻ không thành vấn đề.
Đậu Nghĩa đột nhiên nói: "Hàn tiểu ca, lão hủ có một chuyện muốn thỉnh giáo ngươi một chút."
Hàn Nghệ nói: "Mời nói."
Đậu Nghĩa nói: "Ta nghe nói về thương hiệu Mỹ Nhân của Rama tiên sinh, là Hàn tiểu ca ngươi ra chủ ý."
Rama Sayyid liếc nhìn Đậu Nghĩa, thầm hừ một tiếng, cái lão Đậu này nhìn qua thì mặt mũi hiền lành, không tranh quyền thế, gặp người ba phần cười, nhưng kỳ thật đều gian đến trong xương cốt.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đúng là như thế."
Đậu Nghĩa nói: "Vậy không biết Hàn tiểu ca làm như vậy là có dụng ý gì?"
Ý thức về thương hiệu, tuy rằng đã xuất hiện, nhưng không được ai coi trọng, chỉ có số ít đại phú thương ở phía trước bỏ thêm một cái Đậu ký, Tiền ký, v..v, rất nhiều người cũng chỉ treo một chữ gạo ở trước cửa, quán trà thì treo một chữ trà, về mặt thanh lâu cũng là như thế, rất nhiều thanh lâu chỉ treo trên đèn lồng một tấm biển ngoằn ngoèo, chỉ một vài thanh lâu lớn mới có biển hiệu của mình.
Bọn họ coi đây là một loại tượng trưng thân phận, lại không rõ lắm bên trong kỳ thật ẩn chứa ích lợi rất lớn, nhưng dù sao chính là hàng xóm láng giềng, bọn họ hai ngày này thường xuyên nghe được khách nhân nói cái gì son Mỹ Nhân, lanh lảnh đến thuộc lòng, làm cho người ta cảm giác, thật giống như bình sinh mà không nhìn thấy cái thương hiệu Mỹ Nhân này, dù được xưng lãng tử thì cũng uổng.
Đây là một loại ý thức thương hiệu, chỉ là không có hệ thống hóa mà thôi.
Nhưng những thương nhân này đều là lão thương nhân rồi, khứu giác nhạy bén, khiến cho bọn họ nhận thấy được phương diện này có huyền cơ lớn.
Hàn Nghệ cười nói: "Dụng ý kỳ thật các ngươi cũng đều biết, không phải là dùng để tạo nên sự khác biệt sao, tỷ như các ngươi có cửa hàng gạo Đậu ký, cửa hàng gạo Tiền ký.
Đi Đậu ký mua gạo và đi mua gạo, tin tưởng Đậu thúc khẳng định hy vọng nghe được cái trước.
Sở dĩ ta đề nghị Rama Sayyid đưa ra một thương hiệu Mỹ Nhân, vì thứ nhất là Mỹ Nhân dễ nhớ, dễ dàng đọc thuộc lòng, hơn nữa còn có lực hấp dẫn, thứ hai cũng dễ dàng tạo nên sự khác biệt.
Nếu như là Đậu ký ấy mà, thiên hạ không có khả năng chỉ có một mình ngươi họ Đậu bán gạo, rất dễ dàng lẫn lộn."
Mặt khác, các ngươi cũng chớ xem thường chỉ có hơn hai chữ, nhưng trong đó giá trị là vô hạn đấy.
Tỷ như, làm càng ngày có càng nhiều người đến Đậu ký các ngươi mua gạo, Đậu ký hai chữ này sẽ ở trong lòng khách nhân sinh ra một loại hiệu ứng tăng giá trị tài sản vô hình, cảnh giới cao nhất, chính là khiến khách hàng xem nhẹ thương phẩm của ngươi, mà chặt chẽ nhớ kỹ thương hiệu của ngươi, nếu một ngày kia, ngươi còn muốn bán một vài loại hàng hóa khác, nếu xóa hai chữ Đậu ký này, ngươi chính là một con người mới, bước đi gian nan, nhưng nếu cứ lấy tên Đậu ký, mặc dù ngươi vừa vặn vào nghành, cũng có thể lập tức hấp dẫn khách nhân tới, bởi vì khách nhân đối với hai chữ Đậu ký này đã có đầy sự tin tưởng, đây là khác nhau từ bản chất.
Nhưng phải làm được hết thảy, đầu tiên ngươi phải làm cho dân chúng cùng nhận thức gạo của ngươi, hàng hóa và thương hiệu là hỗ trợ lẫn nhau, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, vinh nhục là không thể nào cùng tồn tại đấy.
Rama Sayyid nghe đến cực kỳ nhập thần, lý giải cũng thật nhanh, Hàn Nghệ vừa nói xong, ông ta nhân tiện nói: "Nói rất hay, nói rất hay, Hàn tiểu ca, những lời này của ngươi, so với cái cái gì thơ a từ a kia còn êm tai hơn, dùng một câu nói của người Trung Nguyên các ngươi ấy à, chính là nghe vua noi môt buôi, thắng đọc sách mười năm."
Những người khác cũng đều gật đầu, ý thức thương hiệu bắt đầu thẩm thấu đến trong dòng máu tham lam của bọn họ.
"Quá khen, quá khen."
Hàn Nghệ chăp chăp tay, vừa cười nói: "Các vị, thương hiệu này này tuy là có rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng cần dụng tâm để kinh doanh, nếu như kinh doanh không tốt, khả năng cũng sẽ khiến các ngươi tiếng xấu lan xa.
Đương nhiên, một khi kinh doanh tốt, đời đời con cháu các ngươi đều sẽ được hưởng lợi này.
Chỉ xem các ngươi cảm thấy có đáng giá hay không mà thôi."
Đời đời con cháu đều được hưởng lợi này?
Cái này mà còn không đáng, vậy chuyện kinh doanh này cũng khỏi phải làm nữa.
Tiền Đại Phương xoa xoa tay cười ha hả nói: "Hàn tiểu ca, ngươi sao không giúp người giúp đến cùng, cũng giúp ta lấy một cái tên thật hay đi."
"Mỹ Nhân" ai cũng biết.
Nhưng vấn đề là không ai nghĩ tới dùng hai chữ này đi làm thương hiệu, hơn nữa Hàn Nghệ nói có đạo lý rõ ràng, ông ta đương nhiên cũng muốn lấy một tên hay, dù sao lại không cần tiền, cớ sao mà không làm chứ.
Ngươi nói đùa gì vậy.
Muốn ta giúp một đám các ngươi suy nghĩ, vậy ta còn không phải sẽ mệt chết đi.
Hàn Nghệ cười khổ nói: - Các ngươi nhiều người như vậy, cho dù ta muốn giúp, ta cũng lực bất tòng tâm nha, ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, lấy tên làm thương hiệu, đặt tên, nhất định phải dễ nhớ, không cần quá thâm ảo, dân chúng đều nghe không hiểu, còn phải có liên quan đến hàng hóa của mình.
Tỷ như bán đồ ăn thì có thể đặt tên là Ăn ngon chút.
Tiền Đại Phương nghe vậy trong mắt sáng ngời, phút chốc một chút, đứng dậy, nói: "Tên này ta lấy rồi, các ngươi cũng đừng có tranh với ta.".
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
Chuyên môn bán mứt hoa quả, Bành Vạn Kim nói: "Lão Tiền nha, ai nghe cũng có phần, dựa vào cái gì thì nói đây sẽ là của ngươi, tên này ta cũng thích, hơn nữa ngươi là bán gạo, cơm gạo thì không phải chỉ có một vị thôi sao, lấy tên này không ổn, mứt hoa quả của nhà ta mọi người đều biết đến, bán trên thị trương, chính mứt hoa quả nhà ta được khách nhân thích nhất."
Đậu Nghĩa gật đầu: "Ừ, lời này của