Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 371


trước sau



Hàn Nghệ đợi suốt một ngày trong tiểu viện, mãi đến xế chiều mới cùng Tiểu Dã rời đi.
Bọn Hàn Nghệ vừa mới rời đi, Trương Kiếm Ba liền chạy ra tiểu viện, nghe ngóng xung quanh một chút, sau đó lại vào bên trong nói với bọn Đàm Động: "Xem ra hắn không lừa chúng ta, xung quanh không có ai theo dõi cả, bây giờ chúng ta có thể rời đi rồi."
Bành Tĩnh nói: "Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"
Đàm Động nhìn về phía Ngũ Văn Hiên nói: "Lão Ngũ, ngươi thấy thế nào?"
Ngũ Văn Hiên hơi trầm ngâm nói: "Ta thấy nên đánh cược một lần, Hàn Nghệ bây giờ là Giám Sát Ngự sử, nghe nói còn rất được bệ hạ coi trọng, mà bọn họ chỉ là muốn chúng ta đi đối phó một tên lừa đảo, không lý nào hắn lại vì đối phó một tên lừa đảo, mà giết bốn người chúng ta.

Nếu như vậy, sao không giết tên lừa đảo kia đi, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao."
Đàm Động gật đầu, quay sang Trương Kiếm Ba hỏi: "Tiểu Ba, ngươi nghĩ sao?"
Trương Kiếm Ba nói: "Lão đại, mạng của ta là do huynh cứu, huynh nói thế nào thì như thế ấy."
Bành Tĩnh thành thật nói: "Lão đại, ta thấy Hàn Nghệ nói rất có lý, tuổi chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc chúng ta già rồi, cho dù chúng ta có kiếm được nhiều tiền đi nữa, cũng không có sức mà tiêu xài.

Dù sao bây giờ chúng ta vẫn sống, sao không thử một chứ."
Đàm Động gật đầu, lại trầm ngâm một lát, nói: "Được! Chúng ta tin hắn lần này."
...
"Hàn đại ca, bọn họ đều là người của Trần Thạc Chân, mà Trần Thạc Chân lại chết trong tay huynh, huynh không sợ bọn họ trả thù sao?"
Tiểu Dã ngước đầu lên, vẻ mặt tò mò hỏi.
Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên là sợ chứ! Bằng không hôm nay ta cũng đã không dẫn đệ theo rồi, chỉ là hiện nay ta đang thiếu những nhân tài như thế.

Tiểu Dã, đệ theo ta lâu nhất, hẳn là hiểu ta am hiểu nhất là cái gì mà.

Nhưng hiện giờ ta đang nổi tiếng bên ngoài, Trường An có rất nhiều người biết ta, ta rất khó ra mặt.

Nhưng mánh khóe lừa bịp vẫn là thủ đoạn mạnh nhất của ta, thế nên cách duy nhất chính là đào tạo vài người để thay ta ra mặt."
Hắn không hề giấu diếm bất kỳ điều gì đối với Tiểu Dã, bởi vì lần đầu tiên hắn đi lừa khi tới Đường triều, thì vừa vặn bị Tiểu Dã gặp được.
Tiểu Dã nghi hoặc nói: "Hàn đại ca, bây giờ chúng ta đã có tiền rồi.

Huynh còn định đi lừa gạt nữa sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Mánh khóe lừa người không đơn giản chỉ là nhắm vào tiền tài.

Hiện giờ ta ở trong triều đắc tội không ít người, tình hình thật ra không lạc quan như mặt ngoài, có những lúc cần phải sử dụng cái nghề cũ này.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, bốn người bọn họ chẳng qua chỉ là thêm bốn miệng ăn mà thôi, nhưng có lẽ trong tương lai có thể giúp ta nhiều việc, tính thế nào cũng không thiệt."
Tiểu Dã nói: "Nhưng ngộ nhỡ bọn họ chạy mất thì sao? Chúng ta thật ra cũng không có phái người trông chừng họ."
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu là vậy thì thật ra cũng là chuyện hay đối với ta, ít nhất nó chứng minh bọn họ không đáng tin.


Bây giờ chạy, dù sao vẫn tốt hơn là trong tương lai họ làm hỏng việc của ta vào thời khắc mấu chốt.

Lúc này cứ xem là một thử thách để chúng ta bắt đầu tín nhiệm lẫn nhau đi."
Tiểu Dã gật đầu, lại hỏi: "Nhưng mấy người bọn họ thật sự có thể lừa được tên Tạ Huy kia sao?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Cái này làm sao ta biết được, ta cũng không có bảo bọn họ đi lừa gạt, bọn họ chẳng qua là đi chấp hành nhiệm vụ.

Đệ đừng quên, ta mới là hắc thủ sau màn, đệ yên tâm đi, tên lừa đảo Tạ Huy kia lần này xác định rồi."
Kỳ thật ban đầu Hàn Nghệ định làm 7 ngày liên tục cho nam nhân, Ngày phụ nữ thật ra cũng không để ý tới.

Dù sao các nàng cũng hiểu được, nam nhân đã ngừng mấy tháng, Ngày phụ nữ thì chưa dừng một ngày.

Thế nên an bài như vậy, cũng coi như là hợp tình hợp lý.

Nhưng sự thật là chỉ mấy ngày không đến hẻm Bắc, nữ nhân lại bắt đầu không nhịn được rồi, đặc biệt là hẻm Bắc bây giờ đã hoàn toàn rực rỡ hẳn lên, toàn thành đều đang xôn xao về buổi trình diễn thời trang sắp tới ở hẻm Bắc.

Các nữ nhân rất là mong chờ, hi vọng Ngày phụ nữ đến sớm một chút, không khỏi oán trách Hàn Nghệ vài câu, cảm thấy mấy ngày dành cho nam nhân cũng quá dài rồi.
Mãi đến hôm nay, Ngày phụ nữ rốt cuộc cũng tới giữa ngàn tiếng hô vang, thản nhiên buông xuống hẻm Bắc.
Lúc này mới sáng sớm, trước hẻm Bắc đã đậu đầy xe ngựa và kiệu.
Từng nhóm quý phụ, thiếu phụ, thiếu nữ kết bạn cùng nhau đến hẻm Bắc.
Trước kia khi các nàng đến hẻm Bắc, các hoạt động đều là do Phượng Phi Lâu sắp xếp, hoặc là chơi cờ, hoặc là tham gia đại hội giao lưu ẩm thực,.

Nhưng mà bây giờ Phượng Phi Lâu cũng không cần thiết phải làm mấy thứ này nữa rồi, các cửa hiệu san sát nối tiếp nhau hai bên đường cũng đủ để làm các nàng bận tíu tít cả rồi.

Cho nên dù Phượng Phi Lâu có muốn làm hoạt động gì, các nàng cũng chưa chắc đã tham gia.
Mục đích hôm nay các nàng tới đây chỉ một, đó là đi dạo phố, đi dạo phố không hề cố kỵ gì.
Đây tuyệt đối là một ngày đáng để kỷ niệm.
Phụ nữ rốt cuộc có thể đi dạo phố rồi.
Phải biết rằng dạo phố cũng chính là thiên bẩm của phụ nữ, chỉ có điều ở xã hội nam quyền cổ đại đã xóa bỏ đặc tính này của phụ nữ.
Việc này một khi bùng lên, cũng rất là kinh khủng đấy.
Chỉ thấy các cửa tiệm đều đông nghẹt phụ nữ, các nữ nhân lôi kéo khuê mật hoặc người thân của mình đi hết tiệm này đến tiệm khác, vô cùng hưng phấn.
Đương nhiên các cửa hiệu cũng thống nhất đổi nhân viên phục vụ thành nữ, từ đầu đường đến cuối phố đều là nữ, dù là trong quán rượu, cũng là nữ, đây chính là ngày vui hết mình của phụ nữ.
Những chủ quán này hiển nhiên cũng cười toe toét, bởi vì sau ba ngày nam nhân, tình hình buôn bán bị giảm sút, nhưng mới có ngày nữ nhân thứ nhất mà buôn bán đắt đỏ như thế, tiền cũng rồng rắng chạy vào đầy ví của họ, phải biết các nữ nhân này tiêu tiền cũng làm cho người ta kinh ngạc.
Nhất là cửa hàng son của Lạp Mỗ Hi Đức, quả thật là cung không đủ cầu, riêng tấm biển " Mỹ nhân" này thôi, người nào không vào chẳng nói cho người khác biết mình không phải mỹ nhân hay sao?
Vì vậy, không cần biết là mua hay không mua, mỗi nữ nhân đều vào nhìn một chút.
Để hùa theo lợi ích của các chủ quán, Hàn Nghệ sẽ cho trình diễn thời trang vào buổi chiều, còn buổi sáng, mọi người thỏa thích mua sắm là được.
Thời gian qua hậu viện Phượng Phi Lâu rất rộn rã, lúc này lại vắng ngắt, bởi vì Mộng Nhi các nàng cũng đi theo Lưu Nga đi dạo phố rồi, dù sao từ sau khi hẻm Bắc mở ra cho tới nay đều là ngày nam nhân, vì vậy Mộng Nhi các nàng không tiện dạo phố, chỉ biết ở cửa này, ngày ngày nghe bên ngoài tình hình rất náo nhiệt, Mộng Nhi các nàng cũng rất muốn đi thử xem sao, sáng sớm hôm nay, không thèm chú ý tới sự ngăn cản của Hàn Nghệ, đem cái danh hiệu đại minh tinh gì đấy ném sang một bên, và Du Du, Mộng Đình các nàng tay nắm tay đi ra ngoài.
Mà trong hậu viện chỉ còn lại đàn ông, Đông Hạo, Tang Mộc, Tá Vụ bọn họ đều chạy về phía sau xưởng mộc, bởi vì bọn họ đều có xuất thân là thợ thủ công và có chung tiếng nói, vì vậy không làm gì liền chạy ra đây.
Về phần Hàn Nghệ, nói rảnh rỗi, cũng không rảnh rỗi gì.

Bởi vì lát nữa đến buổi trình diễn thời trang khẳng định hắn sẽ phải ở hiện trường, nhưng nói không rãnh rỗi đi, thì cũng không có gì để làm, đi đi lại lại cũng không được gì, mà chuyện khác cũng làm không được.
Kết quả là hắn và ba người Hùng Đệ, Tiểu Dã, còn có Đỗ Tổ Hoa ở trong sân chơi đá bóng.
Đầu năm nay đá cầu cũng như đã bóng, bốn người mỗi người đứng một bên, truyền bóng đến, bóng ở chỗ ai mà rơi xuống đất là coi như thua.
"Tiểu Béo, nhìn kỹ nhé."
Hàn Nghệ dùng ngực đỡ bóng, một cước đá bóng sang phía Hùng Đệ.

Đừng xem Hùng Đệ là một nhóc béo vụng về, tư thế của y cũng không tệ, nhấc nhấc cái mông mập, hai chân cong cong, cái đầu thì ngẩng lên, giống như con cua, đung đưa sang trái sang phải, nhắm cho chuẩn nơi mà bóng tới.

Đáng tiếc là, đụng được bóng rồi nhưng khổ nỗi cổ quá ngắn, lách người qua không tới, bóng bay đến chỗ trung gian bốn người đang đứng.
"Ai ôi!
Hùng Đệ nhanh chóng lấy tay che hai mắt, dường như không đành lòng nhìn thấy cảnh ngộ bất hạnh này.
Còn chưa dứt lời, một bóng dáng gầy yếu vọt đến chính giữa, Tiểu Dã một tay chống lên mặt đất, dang hai chân ra, giống như một vòng của cánh quạt.

Nghe được bịch một tiếng, bóng bay về phía Đỗ Tổ Hoa.
Này con mẹ nó tuyệt đối là ăn gian! Hàn Nghệ nhìn một cách si ngốc, hắn đột nhiên cảm thấy cùng Tiểu Dã chơi hoạt động thể thao này, tiểu tử này đều có một chút dối trá.
Hùng Đệ cũng rất vui mừng, y sở dĩ chọn đứng ở phía trên Tiểu Dã, là vì y có đá bóng đến người nào thì Tiểu Dã cũng có thể cứu vãng được.
Mà Đỗ Tổ Hoa cũng chỉ lo nhìn Tiểu Dã đỡ bóng, đến khi định thần lại, bóng đã bay đến chỗ y rồi, cách đá bóng của Tiểu Dã thật không thể nghi ngờ, vừa chuẩn vừa nhanh, nhưng dường như cậu dùng lực quá mạnh, bóng bay đi rất nhanh.
Cũng may Đỗ Tổ Hoa khá thông minh, nhanh chóng ngồi xổm xuống, bóng bay qua khỏi đầu y, chỉ thấy da đầu mát lạnh, rõ ràng tốc độ rất nhanh.
Đúng lúc này lại nghe được một âm thanh lanh lảnh: "Hàn Nghệ."
Chỉ thấy từ cửa một bóng dáng xinh đẹp đang đi đến, chính là Dương Phi Tuyết.
Có chết không chứ, ngay lúc này bóng đang bay về phía Dương Phi Tuyết.
Dương Phi Tuyết đâu có đoán được sẽ như vậy, nhất thời sợ choáng váng, đôi mắt sáng ngời mở thật to.
"Cẩn thận."
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, bên cạnh cửa ra vào nhô ra một miếng ngọc bích đặt trên vai Dương Phi Tuyết, Dương Phi Tuyết trực tiếp ép người xuống, chỉ thấy một bắp đùi thon dài, chân thon dài này dường như mặc tất, nếu không tuyệt đối có thể làm cho vô số nam nhân chảy máu mũi.
Nhưng hình như chủ nhân chân dài này không có chủ ý khiêu gợi, trực tiếp đá bóng bay vút đi.
Bịch một tiếng.
Bóng giống như viên đạn bay vào trong sân, đúng lúc bay về phía Hàn Nghệ đang đứng.
Cái này chứ không phải là Mãnh hổ trừu xạ trong truyền thuyết mãnh sao?
" Nhìn cú móc ngược này của ta! Ai da!"
Hàn Nghệ cũng không biết là do hứng thú kéo đến, hay bị cái chân dài kia thu hút, cố ý làm ra vẻ bức ép cái gì, xoay người thật cao nhảy lên, một cú móc ngược, đá bóng bay đi, rất là phong độ.


Là một kẻ lừa đảo, thì phàm việc gì cũng đều có thể là một canh bạc đấy, đều phải học hỏi, chẳng hạn như cái gì là đá bóng, golf, đều không thành vấn đề.
Nhưng! Không xong rồi!
Hàn Nghệ trong lúc lơ đãng, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất nghêm trọng, nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều nữa, đã ngã xuống rồi.
Bịch!
Khụ Khụ Khụ
Lưng Hàn Nghệ cứng đơ đâp xuống đất, còn bị văng ra, môt chut sưc lưc cung không con, ho lên, meo măt, đau như chết đi sống lại, chết tiệt, thiếu chút nữa quên cuc đa năm dươi đât, lân sau lao tư không bao giờ làm màu ở trên đá phiến nưa.
Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa vội vàng chạy tới, đỡ Hàn Nghệ lên.

Nhưng luc vừa mới đứng lên, chợt thấy kình phong đánh úp lại.

Ba người đưa măt nhin, chỉ thấy qua bóng chết tiệt kia lại bay tới..., càng muốn chết hơn la, no lại là bay tới hướng Hàn Nghệ.

Hoá ra Dương Phi Tuyết cũng không phải một nữ nhân nhã nhặn lịch sự, ma qua thât là một ngươi hiếu động, săn thú, đá cầu đêu tinh thông, mới vừa rồi qua bóng hù cho, chỉ cảm thấy săc măt thât thân, lây lai tinh thân thi, chỉ thấy qua bóng bay tới, trong lòng không khỏi mừng thầm, đây chính là trời ban cơ hội tốt nha, thê la nang hô to lên.

Nàng nhân dip thuân lơi khoe khoang quyên cươc cua minh, lăc ngươi mây cai, một cước đá qua bóng vê hướng Hàn Nghệ.

Ma lai không biết Hàn Nghệ lam màu hơi quá ..., hiện giờ đang nửa chết nửa sống.
Ta đây đa tạo ra tôi ac gi chư!
Hàn Nghệ vừa mới đứng lên.

Lưng cưng đờ, còn khiên ngươi khac phai

đơ lây, đừng nói là cú móc ngược vừa rồi, dù là đá thẳng, hắn cũng chơi không nôi nưa a!
"Cẩn thận."
Hùng Đệ đi bên canh hét lớn lên.

Vẻ mặt giông như anh hung hy sinh vi đai nghia, lập tức hóa thân thành tiểu phi heo bay tới.
Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa thây Hùng Đệ bóng thịt này bay tới, theo bản năng liền re 2 hương chạy đi, hoàn toàn quên Hàn Nghệ bây giờ căn bản không thể động đậy
"Không cần nưa!"
Hàn Nghệ ngoại trừ lớn tiếng quát to, thật sự không còn cách nào, nước mắt rưng rưng rôi, Tiểu Béo ca , đây chi la qua bóng thôi a.
Bịch!
Môt cơn bui day đăc đột ngột chui tư đât lên.
Hàn Nghệ nhât thơi không noi nên lơi, trực tiếp bị Tiểu Béo đanh thôc nga nhao rồi.
Đây đung thât la tai bay va gio ma! Đối với nam nhân mà hướng giới tính cực độ bình thường mà nói, trên đời chuyên khiên ho bi thương nhât nhât.e răng là viêc bị nam nhân đanh guc.
Hàn Nghệ tuy rằng tránh thoát đươc một cu bong da, nhưng đổi lấy cũng bi hưng một quả bong thịt.
Đây chăng phai cũng hơi lơi rôi a!
Lơi đên nỗi khiên Hàn Nghệ cảm động ma khóc.
Ai ôi!!!! Nhe thôi, nhe thôi, đau.

Hàn Nghệ ngôi ở giưa sân, một tay chống eo, thỉnh thoảng lại phun ra một câu xuýt xoa.
"Hàn đại ca, rất xin lỗi, đê chi muôn cưu huynh, huynh sẽ không trách đê chứ."
Hùng Đệ đứng ở phía sau Hàn Nghệ, dùng rượu thuốc ma Tiểu Dã mật chế cân thân giup Hàn Nghệ sat thương.

Miệng không ngừng noi xin lỗi.
Hàn Nghệ gượng cười nói: "Ta lam sao trach đê chư, đê cũng là la co long tôt, là tư ta không chú ý thôi."
Hùng Đệ liên tục gật đầu nói: "Đại ca, huynh có thể nói như vậy.

Tiểu Béo an tâm rôi."
Hàn Nghệ rưng rưng nói: "Nhưng Tiểu Béo nay, lân sau đê cũng không thể xúc động như vậy, ngươi cũng biết đây, ta đa hưa vơi cha mẹ đê phải chăm soc tôt cho đê, đê không muốn sống chui đâu vao nguy hiêm như vậy, nếu làm bi thương đên hoa co cũng không có gì, nhưng nếu là ban thân đê bị thương, vây cha mẹ đê nhất định sẽ báo mộng cho ta, đê có biết ta sợ nhất chính là điêu này."
Hùng Đệ cười ha hả, nói: "Đê biêt rồi."
Dương Phi Tuyết măt đây ve áy náy nói: "Hàn Nghệ, thật sự là rất xin lỗi, ta..."
Hàn Nghệ lại nói: "Dương cô nương, du sao cung đừng nói như vậy, đá cầu ấy ma, bi thương chut cũng là chuyện đương nhiên thôi, kỳ thật cũng không phai chuyên to tat gi, là chuyên nho xe ra to thôi, ai ôi!!!, Tiểu Béo, chô nay cân xoa bop nhiêu hơn."
Trong lòng rât buồn bực, người bị thương là ta, đa vây lai đi an ủi ngươi khac cũng là ta, rôt cuôc la thoi đơi gì chư!
"Ừm."
Hùng Đệ lên tiếng, nhẹ nhàng xoa.
Dương Phi Tuyết mím môi cười, hiếu kỳ nói: "Hàn Nghệ, ta mới lân đâu thây cước pháp cua ngươi rât hay, vì sao ta đưa câu đi, ngươi lại thờ ơ, còn phải khiến Tiểu Béo cứu ngươi."
"À?"
Hàn Nghệ lòng đang rỉ máu, Tiểu Béo đó là cứu ta sao, kia rõ ràng chính là hại ta, còn nưa, ta nói cô không thể chỉ chú ý bắt đầu và kết quả, ma xem nhẹ diên biên ra sao a! Nhưng lời này đương nhiên không thể nói ra được, bằng không thân mình bị thương, còn phải mất mặt, đây thật là tội ác tày trời, cười ha hả nói: - Ồ, mới vừa rồi ta thấy Dương cô nương, trong lòng thật là cao hứng, nhất thời không kịp phản ứng.
Hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền đến tiêng cươi nhe nhom.
Không xong rôi! Thiếu chút nữa quên nữ nhân khôn kheo nay rôi! Hàn Nghệ lập tức quay đầu đi, nhìn nư nhân bên cạnh cao gầy không kem phân đây đa này, cười dài nói: "Mẫu Đơn nương tử, Nữ Sĩ các hôm nay khai trương, buôn bán thế nào?"
Chủ nhân của chiếc chân dài rất hấp dẫn ánh mắt kia, chính là Nguyên Mẫu Đơn hiện giờ ngôi bên cạnh Hàn Nghệ.
Nguyên Mẫu Đơn măt mỉm cười liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy hắn thần thái khẩn trương, cũng không đê măc cho hắn ra vẻ tinh tướng quá độ, gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm."
"Cũng không tệ sao?"
Hàn Nghệ cau mày nói: "Điều này sao có thể, chỉ dựa vao sư trang hoang cua ta, làm sao có thể đên nôi cũng không tệ lắm, phai là rât tôt chư!"
Dương Phi Tuyết hưng phấn cười nói: "Hàn Nghệ, Mẫu Đơn tỷ đây chẳng qua là noi khiêm tốn, hiện giờ trong Nữ sĩ các thật sự là không còn chỗ ngồi, rât nhiều người."
"Hóa ra là như vậy, thật sự là làm ta sợ muốn chết, ta đã nói rôi, chủ ý của ta làm sao có thể không thành công chư!"
"Ồ, đây đều là ngươi ra chủ ý sao?" Dương Phi Tuyết hiếu kỳ nói
Hàn Nghệ khoát tay nói: "Chớ nhăc đên, không la gi hêt, đây đều là chuyện nhỏ thôi.

Ánh mắt lại liếc về phía Nguyên Mẫu Đơn, thầm nghĩ, cô tốt xấu gi cũng khen ta vài câu, để cho ta bơt xấu hổ đi."
Trừ ngươi ra, còn có ngươi nhăc đên sao.


Nguyên Mẫu Đơn từ trước đến nay dù là huynh đệ ruột cũng phải tính toan ro rang nói thẳng: "Ta cũng nhờ ngươi."
"Khụ khụ khụ!"
Hàn Nghệ khẩn trương căt ngang lơi Nguyên Mẫu Đơn ..., thầm nghĩ , nư nhân nay, tinh ra cung còn biết ro rang nha, cam kich ta vai câu, giúp ta thổi một chút, ồ không.

Thổi phồng ta vài câu thi chết sao, cô không nhìn thấy ta vừa rồi chật vật cỡ nào ư, tom lai phai tim cach thoat nan thôi.

Nhưng hắn vân không dám nói về cái đề tài này nữa, , dỗi không thèm để ý đến Nguyên Mẫu Đơn, hướng tới Dương Phi Tuyết hỏi: "Dương cô nương.

Cô cam thây hẻm Bắc ta đây thê nao?"
Dương Phi Tuyết kích động huơ tay múa chân nói:"Hẻm Bắc thật sự cực kỳ thú vị, ta chưa bao giờ nghĩ tới một ngày ta cũng có thể quang minh chính đại đi dao phô mua đồ, mới vừa rồi ta đa đi dao từng cái cửa hàng môt lươt, vơi lai ta còn đi môt vong chơ lơn Đào Bảo nữa, hì hì, thật sự là rất thú vị."
"Thê a?" Hàn Nghệ như ý hỏi: Vậy cô mua đươc gi không?
"A?" Dương Phi Tuyết sửng sốt, nói: "Ta ta chỉ xem, nhưng không hê mua."
Hàn Nghệ nói: "Vì sao? "
"Chớ không phải là không co hang nao thương hang co thê lot vao măt xanh cua Dương cô nương sao?"
Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Ta không mang theo tiền."
Đi dạo phố không mang theo tiền? Không thê nào.

Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Vây sao? vây cũng không vội.

Cô cư mượn ta một ít trươc đi là đươc rôi!"
Dương Phi Tuyết trợn to hai mắt: "Ngươi vẫn còn tiền?"
Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Này."
Mấy ngày nay đều là người khác chúc mừng hắn kiếm đươc nhiều tiền, còn chưa bao giờ có ngươi hỏi hăn vậy, thế cho nên hắn nhất thời cũng không biết đap như thế nào.
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Phi Tuyêt, mấy ngay nay Hàn Nghệ buôn bán kiêm lời đây hơn một ngàn quan đấy, làm sao có thể không có tiền."
"Đung vây sao?"
Dương Phi Tuyết mờ mịt chớp chớp, nói: "Vây sao Tiểu Mông nói với ta, ngươi hiện giờ thiếu tiền vô cùng, đang vay tiền chung quanh, còn nói là chính ngươi hỏi nó vay tiền."
"Cái gì?"
Hàn Nghệ kinh ngac.

Lập tức nói: "Cô sẽ không đem tiền của cô đưa ca cho tiểu Mông chư?"
Dương Phi Tuyết gật gật đầu nói: "Nhị thẩm ta bình thường cũng cho ta một ít tiền, nhưng ta lại không dùng đên, liền nhờ Tiểu Mông mang đến cho ngươi, chỉ tiếc không có bao nhiêu.
Nói xong.

Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại từ trong lòng lấy ra một khối vải trắng đem mở ra, nhưng thấy bên trong là một cây ngọc trâm trong suốt, nói:
"Hàn Nghệ, ta hiện giờ đang ơ nha nhi ba cua ta.

Trên người không có bao nhiêu tiền, cây ngọc trâm cài tóc nay hẳn là cũng có chut giá trị, ngươi câm lây luc cân gâp đi."
Lúc nói chuyện, trong mắt lại hiện lên một chút không nơ.
Hàn Nghệ như la chuyên gia ngọc thạch, vừa thấy ngọc trâm cài tóc nay, liền biết ngay giá cả, hơn nữa, lúc trước Dương Phi Tuyết môt minh ra đi, người không có đồng nào, đói bụng một ngày, cũng không lấy ngọc trâm cài tóc nay ra, có thể thấy được ngọc trâm cài tóc nay đối với nàng vô cung quan trong, trong lòng không khỏi cảm động, Hàn Nghệ ta tuy là một kẻ lừa đảo vô danh, không thể tưởng được có thể kêt giao vơi hồng nhan tri kỷ thiên lương như thê, ông trời coi như là đối đãi không tệ, dựa vào điểm này, ta đây một lần coi như là không uổng phí.

Cười khổ nói: - Dương cô nương, cô mau cât đi thôi, ta đây không thể nhận.
Dương Phi Tuyết cũng rất tích cực nói: "Vì sao không thể, le nao là ngươi ngại hay chô nay qua it?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên không phải, sự thật chính là cô bị Tiểu Mông lưa rôi, ta hiện giờ thiếu rất nhiều thứ, nhưng duy chỉ la không thiếu tiền, không tin cô có thể hỏi Mẫu Đơn nương tử, còn có Tiểu Béo, nhưng Tiểu Béo cũng không gạt người đấy, hơn nữa Tiểu Mông cũng chưa bao giờ lấy tiền cho ta, nhưng thật ra còn muốn vay tiên ta."
Hùng Đệ cười ha hả nói: "Dương tỷ tỷ, Hàn đại ca hiện tại buôn bán lời rất nhiều tiền rồi, làm sao có thể thiếu tiền chư."
Nguyên Mẫu Đơn cũng nói: "Phi Tuyêt, xem ra cô thật sự bị Tiểu Mông lưa rôi, sô tiên kiêm đươc trong một ngày của hẻm Bắc, e răng đa đủ cho thương dân chung sông hơn mười năm rồi."
"Khụ khụ khụ, cũng không khoa trương như vậy."
"Thật sao?"
Dương Phi Tuyết cầm ngọc trâm nhẹ nhàng run lên, khẩn trương để vào trong tay áo, trên mặt ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời trong ánh lửa nổi lên bốn phía, nói: - TênTiểu Mông nay thật sự là quá ac, lại dám gạt ta, ta sẽ không tha cho nó.
Nhất định phải day dô nghiêm khăc! Hàn Nghệ trong lòng thầm nghĩ, nhưng hắn cũng biết, vơi cá tính của Dương Phi Tuyết, chỉ cần Dương Mông Hạo kia xuât hiên nhân lôi, thi Dương Phi Tuyết sẽ không so đo vơi gã.
Đang lúc này, ngoài cửa đột nhiên vong tới một thanh âm âm dương quái khí.
"Ô! Thật náo nhiệt nha!"
Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp đứng ở cửa sân, không phải Tiêu Vô Y thi la ai.
Nhưng mà, đưng bên nang la một vị tiểu mỹ nữ, băng tuôi Dương Phi Tuyết, so với Tiêu Vô Y thi hơi thâp, dung mạo đẹp đẽ, mặt mày như vẽ, môi hồng răng trắng, hai má bên cạnh rơi xuống hai sợi tóc đen, tuy nhiên thần thái lại tương phan Dương Phi Tuyết, Dương Phi Tuyết khờ khạo ngây ngô, toàn thân la hơi thở bồng bột va tinh thần phấn chấn cua thiếu nữ, nhất là nu cươi tươi rang rơ hôn nhiên, vô cùng mê người.

Mà nư nhân nay, đang mặc một bô váy trắng, hai đầu lông mày lộ ra một cỗ tuổi tác đau thương không phù với độ tuổi.
"Hồng Lăng?"
Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc hô lên.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện