Kỳ thực lý do này thì ai cũng hiểu, con người ai cũng từ trong bụng mẹ mà ra, từ điều này cho thấy không hề có phân biệt địa vị cao hay thấp.
Sở dĩ theo luận tôn sùng quý tộc, luận về vương quyền, trừ phi có người nào đó vì muốn củng cố quyền lực cho bản thân mình.
Việc này đối với việc mua bán là một đạo lý, rất nhiều nhà tư bản đều muốn đưa thương phẩm của mình nâng lên giá trị thượng phẩm, chẳng qua là các nhà tư bản ai cũng hiểu rõ lòng người, biết ai cũng có lòng ham hư vinh, vì vậy mà tạo ra các mánh lới.
Đương nhiên, những thương phẩm này đều có thể mang lại cảm giác đẹp và thực dụng, đây là điều mà không còn nghi ngờ gì, những thương phẩm quý giá trên căn bản nó có giá trị đắt tiền, nhưng nhìn từ góc độ thương nghiệp, suy cho cùng tiền nào giá đó, nhưng chỉ dựa vào giá trị đắt tiền của sản phẩm thì cũng không thể phân biệt rõ thân phận cao quý hay nghèo nàn của một người, vì vậy khi người dân theo đuổi những cái này, cũng chính là đang đổ tiền vào các nhà tư bản.
"Hàn Nghệ, ngươi cũng đồng ý những gì ta nói sao?"
Dương Phi Tuyết có vẻ hơi kích động nhìn Hàn Nghệ
"Đương nhiên."
Hàn Nghệ gật gật đầu, cười nói: "Từ lúc nhỏ ta đã từng nhìn thấy một ông già, lúc đó ông ta đang mặc một bộ y phục rách rưới, kể cả ta cũng không thể nào nhìn thêm được nữa, thế là nói cho ông ta biết, ông ta nên thay một bộ y phục mới.
Nhưng ông lão kia lại nói không sao, cũng chẳng có mấy người quen biết ta.
Nhưng mấy năm sau học vấn của ông ấy được nhiều người biết đến, ở chỗ của chúng ta cũng nổi tiếng,vừa khéo ta gặp lại ông ta, nhưng ông ta vẫn mặc bộ y phục rách rưới đó, ta lại nói với ông ta bây giờ ông cũng nên thay bộ y phục mới chứ, nhưng ông ấy lại nói không sao, dù sao hiện giờ người người ai nấy cũng đều nhận ra ta."
Mọi người nghe thấy đều trầm tư suy nghĩ.
Hùng Đệ hiếu kỳ nói: "Hàn đại ca, ông già này đệ có quen biết không?"
Tiểu Béo, ta nói có triết lý như vậy, đệ không thể nào chỉ quan tâm những cái này thôi! Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: "Đệ không quen."
Thật ra câu chuyện này là thật, nhưng đối với Hàn Nghệ thì chẳng liên quan gì, mà là nhà khoa học Einsten vĩ đại nhất trong nhân loại, nhưng câu chuyện này đã mang đến ảnh hưởng vô cùng lớn đối với Hàn Nghệ, phải biết Hàn Nghệ trước đây là một người vô cùng tự ti, bởi vì từ nhỏ thì hắn đã là cô nhi, bị người khác cười nhạo, tự ti là điều khó tránh, cho dù sau này có vào được Thiên môn, kiếm được tiền, thì trong lòng cũng không tránh khỏi tự ti.
Bạn tốt Peter Zhu của hắn trong lúc đang giúp hắn điều trị tâm lý, kể chuyện này cho hắn nghe để giúp hắn nâng cao thêm sự tự tin của mình.
Eistein nói tuy là y phục, nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, bộ y phục rách rưới này cũng giống như thân thế của hắn vậy, lúc ngươi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt không có ai thèm đoái hoài gì đến thân thế của ngươi, nhưng lúc ngươi đã thành công và nổi tiếng, thì thân thế của ngươi ngược lại sẽ thừa nhận sự vĩ đại của ngươi, bất luận nhìn từ góc độ nào thì ngươi cũng không có đạo lý vì thế mà luôn cảm thấy tự ti.
Cũng tức là nói, bộ y phục rách rưới kia của Eistein, nếu là hiện tại, chính là xuất thân, chính là dòng dõi, là bộ y phục là cũ nát hay là hoa lệ, suy cho cùng cũng để ý đến bộ y phục trên người mới là người biết cách mặc quần áo.
Mã Chu là người gì, Lưu Bang lại là người như thế nào, nhưng mà họ lại có thể lưu danh muôn đời, những quý tộc con cháu dòng dõi trên thế gian này luôn có thừa, nhưng có được mấy người có thể làm được giống như bọn họ chứ.
Dương Phi Tuyết gật đầu nói: "Đúng vậy, một đạo lý dễ hiểu như vậy nhưng lại không có ai hiểu."
Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Bọn họ không phải không hiểu, mà là quá rõ ràng, chẳng qua là người nào hiểu được thì luôn nhận được nhiều sự giúp đỡ còn người không hiểu được thì không nhận được sự giúp đỡ từ người khác, cuối cùng có một ngày, lời nói dối của bọn họ sẽ bị mộng tưởng đó làm tổn thương."
Nói đến đây hắn liền cười: "Nhưng điều kiện tiên quyết là trên thế gian này cần phải có bao nhiêu Dương cô nương, bao nhiêu người khi đứng trước mặt chân lý mà không khiếp sợ, cũng phải cho thiên hạ đều biết không phải người thành đạt mới có thể thống trị thiên hạ, chỉ biết lo cho thân mình thì cũng là hành động hạ đẳng."
Nguyên Mẫu Đơn nghe thấy vậy trong lòng chấn động mạnh một cái, nhưng lập tức liền trầm tư, hai đầu lông mày lộ ra vẻ xấu hổ.
Vừa rồi Tiểu Béo nói, làm cho nàng ta có vẻ rất đắc ý, nhưng những lời nói này của Hàn Nghệ lại khiến cho nàng ta vô cùng hổ thẹn.
Tiêu Vô Y ánh mắt như đang vẻ tự hào, nàng đã không còn rảnh rỗi để đi châm chọc Nguyên Mẫu Đơn nữa, bởi vì nàng đang đắm chìm vào trong sức hấp dẫn của Hàn Nghệ.
"Hay! Nói rất hay!"
Chợt nghe bên ngoài có tiếng trầm trồ khen ngợi, nói: "Hay cho một gã nghèo cũng có thể thống trị thiên hạ, nếu là ai nấy thì cũng có thể nghĩ như vậy, lo gì Đại Đường ta không thể nâng lên một bước nữa, dựa vào câu nói kia, trẫm thấy chuyến đi này thật không tệ chút nào."
Còn chưa dứt lời, thấy một đám người từ bên ngoài viện đi vào.
Người đến chính là hoàng đế Lý Trị, chẳng qua là hiện giờ y đang mặc y phục hàng ngày.
Ngoài ra bên cạnh y còn có Võ Mị Nương, đàng sau họ còn có ba người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái.
Đương nhiên còn có hơn mười thị vệ.
Hoàng đế quả nhiên giá lâm đến hẻm Bắc.
Điều này so với trước đây là không thể tưởng tượng nổi.
Kể cả Hàn Nghệ cũng không nghĩ hoàng đế sẽ đến.
Mọi người trong viện đều kinh ngạc sợ hãi.
Trôi qua một lúc lâu sau, mới phản ứng lại, liền tiến tới trước hành lễ.
"Miễn lễ, miễn lễ."
Lý Trị duỗi tay ra, cười nói: "Hôm nay trẫm cải trang đi tuần, những lễ nghĩa này miễn được thì có thể miễn."
"Tuân mệnh."
Mọi người đều đứng dậy.
Lý Trị đưa ánh mắt nhìn xung quanh, hơi có vẻ kinh ngạc nói: "Vô Y, Mẫu Đơn, Hồng Lăng không nghĩ là các ngươi đều có mặt ở đây a."
Tiêu Vô Y cười nói: "Ta cùng với Hồng Lăng đến tìm Mẫu Đơn tỷ."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ta đến đây là muốn bàn bạc chuyện mua bán với Hàn Nghệ."
Oa! Có cần phải phủi sạch như vậy hay không, đang bàn chuyện nghèo giàu thiện ác đấy? Hàn Nghệ nghe mà thấy buồn bực.
Lý Trị thật ra cũng không hề nghĩ nhiều, ánh mắt quay sang nhìn Hàn Nghệ,