Theo mọi người thấy, hai câu này tổng kết lại chính là một chữ - Đẹp!
"Chính xác, Đẹp chính là tôn chỉ của buổi trình diễn thời trang này, nhưng chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Hiển nhiên là không phải.
Xưa giờ không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp."
Câu nói này của hắn, giọng điệu truyền cảm, tình cảm dạt dào, lập tức nhận được vô số tiếng vỗ tay, cũng chiếm được cảm tình của rất nhiều người.
Lý Trị cười ha ha nói: "Không hổ là người bạn của chị em phụ nữ, câu này thật sự là quá hay."
Võ Mị Nương cũng cười lắc đầu nói: "Thật sự là khó tưởng tượng, một nam nhân đối diện với nhiều nữ nhân như vậy, đi đàm luận chuyện đẹp xấu, lại không chỉ không khiến người ta cảm thấy không ổn, ngược lại còn được người ta ủng hộ."
Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo thì đã nhìn mãi thành quen mấy chuyện này rồi.
Lưu Nga nghe xong lập tức vỗ tay, lúc này mới thở phào một hơi, trong lòng phục đến sát đất, thầm nhỉ, tên này có phải là đã âm thầm chuẩn bị kịch bản từ đầu rồi không nhỉ.
Nữ nhân hậu thế truy đuổi cái đẹp đến cực hạn rồi, lý luận về cái đẹp nhiều không kể xiết, Hàn Nghệ tùy tiện tham khảo một chút là đủ để lừa gạt bọn họ đến không biết đông tây nam bắc rồi, tiếp tục nói: "Nhưng ăn mặc ăn mặc, rốt cuộc là phải ăn mặc thế nào? Đáp án nằm ở từ đầu tiên trước đó, thiên kiều bá mị.
Các vị đều biết, con người ta chưa từng đọc sách, không biết ý nghĩa chân chính của thiên kiều bá mị là gì, chỉ biết lý giải trên mặt chữ là nữ nhân có trăm ngàn kiểu kiều mỵ."
Thật ra đâu chỉ trăm ngàn loại, phải nói là mỗi một nữ nhân đều có vẻ kiều mỵ của riêng họ, chỉ là có những người không bày ra mà thôi.
Mà mỗi một loại kiều mỵ lại đại diện cho một vẻ đẹp độc nhất vô nhị, rốt cuộc thì phải làm sao mới phô bày được vẻ đẹp độc nhất vô nhị này ra đây, y phục đã mang lại tác dụng quan trọng này rồi, mà khi chúng ta may y phục, thường nói đến một từ, chính là từ thứ hai mà trước đó ta đã nói, đặt may theo người.
Từ này không chỉ đơn giản là cao thấp mập ốm, mà cũng bao gồm cả khí chất khác nhau của mỗi người, nói cách khác trên đời này nên tồn tại ít nhất hơn trăm ngàn kiểu phục sức mới có thể thỏa mãn được yêu cầu của mỗi nữ nhân.
Tin rằng mọi người cũng biết, cùng một bộ y phục, mặc lên người hai người khác nhau thì hiệu quả có thể hoàn toàn tương phản nhau.
Việc này không phải do ngươi sai, chỉ là sự lĩnh ngộ của con người đối với cái đẹp vẫn chưa đủ để thỏa mãn mọi người, thậm chí có rất nhiểu nữ nhân không thể nào tìm được một bộ phục sức thích hợp cho mình, đây là một sự bi ai.
Ngữ khí của hắn nặng nề, phảng phất như thật sự rất bi ai, nhưng sau đó, hắn đột nhiên nói một cách đanh thép hùng hồn: "Đây là nguyên nhân duy nhất thúc đẩy chúng ta mở tiệm y phục, chúng ta hi vọng mỗi một nữ nhân đều có thể có được một chiếc váy có thể phô bày được vẻ đẹp độc đáo của mình, để mỗi một nữ nhân đều tràn đầy tự tin, để cái đẹp trở nên không còn hiếm lạ, để cái đẹp lúc nào cũng đều tồn tại, để cái đẹp càng trở nên phong phú hơn, để cái đẹp càng thêm tự do.
Đây chính là tôn chỉ của tiệm y phục chúng ta, mà bảng hiệu của tiệm y phục chúng ta, chính là Vẻ đẹp tự do."
Hắn vung nắm tay, cảm xúc trào dâng, khẩu hiệu được hét vang đanh thép hùng hồn, giống như Tào Tháo, Lưu Bị chỉ vào giang sơn, nhưng hắn cho rằng, việc này còn có ý nghĩa hơn là chỉ vào giang sơn.
"Nói rất hay! Hay cho Vẻ đẹp tự do."
Tiếng vỗ tay lập tức bùng phát ngay lúc này, trực tiếp đẩy bầu không khí lên cao trào đầu tiên, các nữ nhân không chút thương tiếc bàn tay ngọc ngà của mình, ai ai cũng đều vỗ đến bàn tay đỏ cả lên.
Nếu như nói lúc ban đầu chỉ đơn thuần là phân tích về cái đẹp, vậy thì câu nói cuối cùng chính là đề cao cái đẹp lên một cảnh giới khiến người ta trầm tư suy nghĩ lâu hơn.
Vẻ đẹp tự do, bốn chữ này cực kỳ có nội hàm.
Nếu thật sự muốn làm được Vẻ đẹp tự do, vậy thì chắc chắn phải phá vỡ giới hạn của lễ pháp nặng nề, nhưng Hàn Nghệ cũng không dám quá kích động.
hắn cũng nói kiểu tránh nặng tìm nhẹ, nói từ bản chấy cái đẹp, hoàn toàn không nhắm vào bất cứ lễ pháp gì, cho dù có người muốn gây phiền phức cho hắn cũng không chỗ xuống tay, dù sao thì hắn nói cũng không sai, ta chĩ muốn khiến nữ nhân trở nên càng tự tin hơn, lẽ nào cũng sai sao?
Lần trước là Đóa hoa tự do, lần này là Vẻ đẹp tự do, trong mắt Nguyên Mẫu Đơn lóe lên tia sáng khác thường.
Ngay cả Võ Mị Nương cũng không kiềm lòng nổi kêu hay, nhưng khi nàng phát hiện ra Lý Trị bên cạnh ném sang ánh mắt kinh ngạc thì lập tức phản ứng lại, nhanh chóng thu liễm mấy phần, gương mặt xinh đẹp kiều mỵ không khỏi hơi ngất ngây, nhưng cũng càng thêm quyến rũ.
Mà đám nam nhân Lý Trị, Trịnh Thiện Hành lại nhìn đến nghẹn họng trân trối, ngoài kia thật sự là một đám nữ nhân ngồi đó sao?
Vẻ dè dặt khen hay đâu rồi?
Bọn họ dám thề với trời, chưa bao giờ nhìn thấy mặt hào phóng như vậy của nữ nhân.
Chỉ có thể nói Hàn Nghệ là một nhà diễn thuyết xuất sắc, ngôn hành cử chỉ của hắn đầy sức lôi cuốn, khiến người ta không kìm lòng nổi mà trầm mê trong đó.
Đương nhiên, lúc này cũng không ai nhận ra được ý nghĩa sâu sắc hơn của Vẻ đẹp tự do, đây chỉ là một hạt giống được chôn vùi trong đất, trước mắt chưa nhìn thấy được, trừ phi đợi nó đơm hoa kết trái.
Tiếng vỗ tay liên tục không ngừng.
Vỗ đến mức Hàn Nghệ có chút lúng túng, đứng trên đài cười có chút cứng ngắc.
Một lúc thật lâu sau, trong lâu coi như đã yên tĩnh lại.
Hàn Nghệ căng thẳng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, hình như