Buổi sáng hôm sau.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào trong sân.
Không chỉ cho người ta cảm giác thoải mái.
Càng chứng minh rõ một điểm, đó là Trịnh Thiện Hành không phải là người có thể thay đổi hướng của ánh sáng.
Bởi vì hôm nay y không tới.
Đám người Hoắc Nguyên Đức nhìn thấy thời tiết đẹp như vây, vì vậy không ở trong đường, mà đứng ở ngoài sân phơi nắng.
Nhịp điệu của Ngự Sử đài là như vậy, có những lúc bận tới tối mặt, nhưng có những lúc lại quá nhàn rỗi.
"Ôi, hàng năm vào những thời gian này.
Ngự Sử đài im lặng đến phát sợ."
Đinh Mão thấy xung quanh yên tĩnh, không khỏi thở dài nói.
La Văn nói: "Cũng không có cách nào, mọi người đều ra ngoài tuần tra.
Chỉ có mấy người chúng ta ở lại đây."
Hoắc Nguyên Đức nói: "Cũng không thể nói như vậy.
Vốn dĩ năm nay Ngự Sử đài chúng ta phải hết sức náo nhiệt mới đúng."
Đinh Mão nói: "Ngươi nói Trịnh công tử bọn họ?"
Hoắc Nguyên Đức gật gật đầu, buồn bực nói: "Chỉ là bọn họ rất ít tới.
Ta vẫn muốn lãnh giáo chút học vấn của bọn họ nữa."
La Vấn nói: "Nhà bọn họ đều là gia tộc hạng nhất hạng nhì của đại Đường.
Người ta không thích làm quan nhỏ.
Lúc này chắc chắn là đang ở nhà nghiên cứu học vấn."
Đinh Mão nói: "Đúng vậy a.
Với học vấn của Trịnh công tử bọn họ.
Sớm muộn cũng vào trung tỉnh.
Ở chỗ chúng ta chỉ là treo cái tên mà thôi."
Tưởng Hiến nói: "Trịnh công tử bọn họ thì không cần phải nói nữa.
Nhưng Hàn Nghệ cũng chỉ đến qua hai lần."
Hoắc Nguyên Đức hừ nói: "Tên tiểu tử đó chính là một tên lưu manh vô lại.
Là nỗi nhục của Ngự Sử đài chúng ta, vĩnh viễn đừng đến nữa mới tốt."
Vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới.
"Bái kiến các vị tiền bối!"
Nghe được một tiếng cười, chỉ nhìn thấy bóng của Hàn Nghệ bước nhanh từ cửa ra.
Xách theo lễ vật lớn nhỏ, vẻ mặt cười tủm tỉm.
Trong lòng thì thầm chửi.
Mẹ kiếp, Trịnh Thiện Hành bọn họ bỏ bê công việc thì là đi làm học vấn.
Ông đây bỏ bê công việc thì là lưu manh vô lại.
Hai tiêu chuẩn này có phải là quá nghiêm khắc rồi không? Vấn đề là Trịnh Thiện Hành bọn họ đâu có đi làm học vấn a.
Bốn người nhìn thấy Hàn Nghệ mặt đều trùng xuống, khinh bỉ nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ làm như không nhìn thấy, mặt hớn hở bước lên trước, chắp tay nói: "Xin lỗi, xin lỗi.
Mấy hôm trước khiến các tiền bối lo lắng vì tiểu đệ rồi.
Thật là băn khoăn quá, đây là chút tâm ý nho nhỏ, không thành kính ý.
Nói xong hắn liền đem lễ vật trong tay dâng lên."
"Hừ!"
Hoắc Nguyên Đức lườm hắn một cái, nói: "Ngươi còn dám tới nơi này à?"
Mặt Hàn Nghệ lập tức như đưa đám, nói: "Tiểu đệ đây không dám không tới."
"Hử?"
Hoắc Nguyên Đức sửng sốt.
Hàn Nghệ tiếp tục oan ức nói: "Cũng không biết tên khốn kiếp nào, đến trước mặt bệ hạ báo cáo mật về ta.
Cáo ta giả bệnh xin nghỉ.
Làm cho bệ hạ tức giận chạy tới hẻm Bắc giáo huấn ta một trận.
Nếu ta còn không tới nữa, đừng nói chức quan khó giữ được, chỉ sợ còn phải ngồi tù nữa.
Các vị tiền bối phải phân xử giúp ta nha.
Các người nói đây chẳng phải vu cáo sao!"
Tưởng Hiến tức giận mắng: "Tiểu tử ngươi gan thật to, dám nhục mạ Trung thừa."
Hàn Nghệ quá sợ hãi nói: "Tưởng lão ca, những lời này của ngươi từ đâu mà ra a? Ta mắng Trung thừa lúc nào.
Trung thừa vẫn luôn là tiền bối mà ta kính trọng."
La Văn hừ nói: "Tiểu tử ngươi rất gian xảo.
Hôm đó ngươi giả bệnh giỡn cợt chúng ta.
Làm cho Ngự Sử đài chúng ta đầy tang vật.
Trung thừa chỉ là báo thật cho bệ hạ biết.
Không ngờ ngươi không những không hối cải mà còn nhục mạ Trung thừa, lẽ nào lại như vậy."
Hoắc Nguyên Đức nói: "Việc này chúng ta nhất định phải báo cho Trung thừa biết."
Hàn Nghệ ngây ra như phỗng.
Đinh Mão dường như e ngại Hàn Nghệ hắt xì, lùi lại một bước, sau đó chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Ngươi không còn gì để nói rồi chứ?"
Hàn Nghệ ngẩn ra, chợt quay ra nhìn y.
Đinh Mão lùi về sau, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Hàn Nghệ cau mày nói: "Ngươi muốn báo cáo về ta trước mặt Trung thừa?"
"Báo cáo cái gì?"
Hoắc Nguyên Đức hừ nói: "Trung thừa chỉ là báo cáo sự thật."
Tưởng Hiến nói: "Ngươi xuất thân hèn mọn, lăn lộn ở đường phố, không hiểu tôn ti.
Cái này chúng ta cũng không tính toán với ngươi.
Nhưng nếu như muốn đem thứ tà môn ngoại đạo tới Ngự Sử đài , chúng ta tuyệt đối không cho phép.
Hừ, ta khuyên ngươi hãy tự mình rời đi đi.
Bằng không tới lúc đó đừng trách chúng ta vô tình."
Muốn ta rời khỏi? Các người cũng xứng? Hàn Nghệ nghe vậy thầm cảm thấy buồn cười, miệng lại nói: "Tưỡng lão ca, ta quả thực là bị oan a.
Ta thực sự không biết Trung thừa tố cáo ta.
Bằng không có cho ta mười lá gan ta cũng không dám nói như vậy.
Hơn nữa ta cũng không biết, tại sao Trung thừa lại tố cáo ta.
Trong này nhất định có hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
Chợt nghe một âm thanh hùng hậu từ cừa truyền tới.
Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Minh mặt trầm ngâm đang đứng ở cừa.
"Trung thừa, ngài tới thật đúng lúc.
Hàn Nghệ hắn hắn nhục mạ ngài."
Đám người Hoắc Nguyên Đức vừa thấy Trương Minh, liền giống như ruồi muỗi nhìn thấy shit.
Tất cả đều vây lên, trái một câu, phải một câu.
Lập tức thêm mắm thêm muối tố cáo Hàn Nghệ.
Không phải chứ, lúc nãy ta nói còn chưa tới một phút.
Kết quả bị các người biên tập thành chuyện còn phức tạp hơn kịch bản của "bạch sắc sinh tử luyến".
Hóa ra làm giám sát ngự sử là như vậy, vậy thì sớm nói cho ta biết a.
Hàn Nghệ phục rồi, không hổ với thanh danh chỉ nghe mà tấu.
Vu tội đều vu tội quang minh lỗi lạc như vậy.
Mặt dầy quả thực làm người ta thán phục.
Trương Minh nghe xong, lập tức nổi giận nôi đình, căm tức nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, ngươi biết tội chưa?"
Hàn Nghệ nói: "Oan uổng a, ta quả thực bị oan a! Ta thực sự không cố ý mắng trung thừa là đồ khốn kiếp.
Ta không biết là trung thừa đã tố cáo ta với hoàng thượng."
Khốn kiếp? Trương Minh tức giận trừng mắt lên, chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Ta nói lẽ nào là sai? Ngươi dám nói cái gì không có định hướng, không quy tắc, chứng phong hàn chết tiệt gì đó? Không phải là gạt người sao?"
"Đúng vậy, chính là gạt người."
Hàn Nghệ gật đầu một cái, nói: "Hôm đó ta đã nói qua.
Đây đều là những lời gạt người.
Là trung thừa các người không tin, cứ muốn đem phương thuốc gì đó đi xem.
Còn sai người ném ta ra khỏi Ngự Sử đài, ta quả thực là bị oan a."
Đám người Trương Minh đều sửng sốt.
"Lẽ nào lại như vậy."
Hoắc Nguyên Đức đột nhiên quát lên một tiếng.
Nhưng ngoài thanh còn có thanh, một thanh còn có một thanh cao hơn.
"Tố cáo."
Hàn Nghệ hét lên một tiếng cao vút, hô lên: "Ta muốn tố cáo."
Hoắc Nguyên Đức giật mình, nói: "Ngươi muốn tố cáo ai?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên rồi." Nói tới đây hắn chỉ tay về phía trước.
Đám người Hoắc Nguyên Đức đều tránh ra, lại nghe Hàn Nghệ nói: "Là lang trung giang hồ đã gạt ta.
Chính là lão ta bắt nạt ta tuổi nhỏ, không hiểu sự tình.
Như vậy mới làm ta phải chịu nỗi nhục lớn như vậy, còn tạo ra sự bất hòa trong Ngự Sử đài chúng ta.
Như vậy là tội chết, ta muốn tố cáo.
Ta nhất định phải tố cáo với hoàng thượng tên lang trung lừa người đó, khiến y không được chết tử tế."
Tên này quả thực là gian xảo.
Trương Minh không khỏi thầm mắng một tiếng, đâu có người nói dối, trước tiên là chối hết trách nhiệm, quát: "Hỗn xược, ngươi coi Ngự Sử đài chúng ta là nơi nào.
Đám người thấp hèn và kẻ dưới cũng đem ra nói ở đây.
Thực sự là lố lăng."
Hàn Nghệ lập tức chỉ về phía Tưởng Hiến nói: "Là Tưởng ngự sử nói có thể tố cáo."
Tưởng Hiến thiếu chút nữa có xúc động muốn bẻ cổ Hàn Nghệ, kích động nói: "Ta nói những lời này khi nào."
"Ngay vừa rồi đó!"
Hàn Nghệ nói: "Ngươi trước đó nói ta xuất thân cái gì đó, phố phường gì đó."
Tưởng Hiến nói: "Ta nói ngươi là xuất thân đường phố, có nói sai à."
“Ngươi không sai!”
Hàn Nghệ nói rồi lại lẩm bẩm: "Trung Thừa có thể buộc tội ta xuất thân đường phố này nọ, vậy thì vì sao ta không thể."
Đám người nghe vậy đều ngẩn ra.
Trương Minh ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta buộc tội ngươi khi nào, ta lặp lại một lần nữa, ta chỉ là nói sự thật."
Hàn Nghệ nói: "Ta cũng theo Hoàng Thượng nói sự thật, nói cách khác, bệ hạ thế nào cũng phải tưởng ta thiện li chức thủ, ta oan không oan a!”
Đây quả thực là một tên vô lại nha!
Trương Minh nhìn Hàn Nghệ mà đau đầu.
Trước đó khi hắn chạy tới chỗ Lý Trị mách lẻo, thì cũng đã nhìn ra ý Lý Trị muốn che chở Hàn Nghệ, mắng thì có mắng, thế nhưng đuổi thì không đuổi, không cấm rất là nhụt chí, thầm nghĩ, sớm biết như thế, liền không đi buộc tội hắn, mỗi lần này vô lại gần nhất.
Đều đem này làm cho là chướng khí mù mịt.
Sắc mặt hòa hoãn vài phần, nói: "Được rồi, được rồi, bệ hạ trách cứ ngươi.
Kia cũng là vì ngươi hảo, có bao nhiêu người mỗi ngày ngóng trông bệ hạ đi trách cứ, bệ hạ còn không phản ứng hắn, ngươi cũng đừng ở chỗ này oán giận, việc này liền không cần nhắc lại, ngươi sau này cũng chớ có lại chơi những tró văt này."
"Ta không chơi đùa mấy trò vặt.”
"Được được rồi.”
Trương Minh không muốn nghe hắn nói thêm gì nữa, nói: "Cứ như vậy đi, việc này ai cũng không được nhắc lại."
Đám người Hoắc Nguyên Đức nghe vậy đều mang vẻ mặt buồn bực.
Hàn Nghệ đột nhiên xoa xoa tay, nịnh nọt nói: "Trung Thừa à, ngươi xem khi nào ta có thể ra ngoài tuần sát."
"Tuần sát?"
Trương Minh sửng sốt hạ, nói: "Tuần sát cái gì?"
Hàn Nghệ ài một tiếng, nói: "Giám sát ngự sử chúng ta không phải hàng năm đều phải đi ra ngoài tuần sát hay sao, ta thân là giám sát ngự sử Quan Trung Đạo, đúng ra nên đi Quan Trung tuần sát châu huyện chứ!”
Ngươi đi tuần sát? Trương Minh thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng lại khá tò mò hỏi: "Vì sao ngươi lại vội vã muốn đi tuần sát như vậy?"
Hàn Nghệ à một tiếng, trung thực nói: "Là như vầy, kỳ thật Trung Thừa và các vị tiền bối đều nói rất đúng, ta dù sao cũng xuất thân đường phố, trên người vẫn có không ít tật xấu, ngày ấy Hoàng Thượng