Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 393


trước sau



Xưa giờ mọi người vẫn hay nói, hoàng đế là người đứng trên pháp luật.

Thật ra xét từ bản chất, hoàng đế không phải đứng trên pháp luật, mà là quyền lực.

Kỳ thực pháp luật cũng là một loại quyền lực, vì thế đây chỉ có thể nói là cuộc tranh giành quyền lực, chứ không phải là cuộc tranh chấp giữa người và pháp luật.

Như vậy phàm là dính đến tranh giành quyền lực, pháp luật sẽ có vẻ không còn quá quan trọng như vậy nữa.

Lý Trị không lên tiếng, nói cách khác là cam chịu.

Hiện giờ sự khát khao quyền lực của y đã tới cực hạn rồi.

Bởi vì một hoàng đế mà không có quyền lực thì sẽ hết sức xấu hổ.

Chỉ cần có thể đoạt lại ngự sử đài,
thì cho dù là hãm hại trung lương cũng sẽ không tiếc.

Hơn nữa Trương Minh cũng không tính là trung lương gì, gã chỉ là một con cờ trong tay Trưởng Tôn Vô Kỵ mà thôi.

Tranh giành giữa các phe phái đều tàn khốc như vậy, huống chi là tranh giành giữa quân và thần.

Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Nếu sự tình phát triển theo hướng không thể giải quyết theo cách hòa bình, vậy thì số người bị liên lụy quả thật không thể tưởng tượng được.

Ra khỏi hoàng cung, Trịnh Thiện Hành liền vội vàng nói với Hàn Nghệ: "Hàn tiểu ca, ngươi...!"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Đi về rồi nói."
Trịnh Thiện Hành nhìn xung quanh, gật gật đầu.

Đám người đi xe ngựa về tiệm thuốc của Lư Sư Quái.

Đi vào hậu viện, còn chưa kịp ngồi xuống, Trịnh Thiện Hành lại hỏi: "Hàn tiểu ca, ngươi thật sự có cách giúp hoàng thượng đoạt lại quyền lực của ngự sử đài sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.

Vương Huyền Đạo cau mày nói: "Điều này sao có thể?"
Hàn Nghệ cười.

"Trong triều đình, ta nghĩ là không có chuyện gì là không thể."
Trịnh Thiện Hành nói: "Vậy ngươi mau nói xem!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Nghệ nói: "Mấu chốt nằm ở việc Trương Minh vụng trộm với thê tử của Tưởng Hiến."
Lư Sư Quái nói: "Điều này trước đây chúng ta cũng đã trao đổi qua.

Nhưng chỉ dựa vào điểm này là rất khó ngăn cản Trương Minh đảm nhiệm chức Ngự sử đại phu.

Dù sao sau lưng gã còn có quốc cữu công, cho dù là ngăn cản được thì cũng không thể giúp hoàng thượng đoạt lại quyền lực của ngự sử đài."
Hàn Nghệ cười nói: "Trước kia ta cũng nghĩ vậy.

Nhưng nếu như chúng ta đổi một cách tiếp cận khác, thì có thể giúp chúng ta đạt được mục đích."
"Các tiếp cận khác?"
Lư Sư Quái khẽ nhíu mày.

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Trước kia ta vẫn luôn nghĩ, tự mình đi tìm nhược điểm, dùng nó để áp chế Trương Minh.

Nhưng điều này chỉ có thể đạt được một số mục đích nhỏ, còn nếu như điểm yếu này nằm trong tay những người khác, hiệu quả có lẽ sẽ có sự khác biệt rất lớn."
Vương Huyền Đạo nghi hoặc nói: "Ở trong tay người khác? Người khác mà ngươi nói là chỉ ai?"
Hàn Nghệ cười quỷ dị, nói: "Hoắc Nguyên Đức, La Văn, Đinh Mão, và cả Tưởng Hiến nữa."
Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái liếc nhìn nhau, chợt thấy tóc gáy dựng đứng lên.

Hàn Nghệ nói: "Khi nhược điểm chỉ bị một người nắm, thì đó chỉ là chuyện của hai người, không phức tạp lắm, Trương Minh có thể dễ dàng ứng phó.

Nhưng nếu không phải chỉ một người biết, vậy thì sự tình sẽ trở nên cực kỳ phức tạp, một mình Trương Minh sẽ không thể nào ứng phó được."
Trịnh Thiện Hành khẽ nhíu mày nói: "Cho dù bọn họ biết chuyện này, vậy thì bọn họ sẽ lợi dụng chuyện này thế nào đây?"
Hàn Nghệ cười nói: "Chuyện có thể lợi dụng quá nhiều.

Ngươi còn những tài liệu lúc trước ngươi đưa cho ta không? Gia tộc của đám Hoắc Nguyên Đức đều thế gia vọng tộc, có không ít tộc nhân làm quan trong triều.

Tuy không phải là quan lớn gì, nhưng không ít người nắm giữ công việc béo bở.

Ví dụ như đường đệ của Hoắc Nguyên Đức là Hoắc Nguyên Hàn, người này nhậm chức ở nhà kho lớn, ở một nơi lợi ích khổng lồ và phức tạp như thế, ta tin rằng không phải ai cũng trong sạch.

Mà Trương Minh là người của Trưởng Tôn Vô Kỵ, quyền lực to lớn, chỉ cần đám Hoắc Nguyên Đức gặp phải chuyện phiền phức gì, chắc chắn sẽ đi tìm Trương Minh.

Trương Minh bị bức tới bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể giúp bọn họ giải quyết."
Lư Sư Quái gật đầu nói: "Nhưng chuyện này chưa đủ chí mạng.

Cho dù bọn họ có giao dịch ngầm, thì chúng ta cũng rất khó có thể tìm được chứng cứ."
Hàn Nghệ nói: "Đây chỉ là khai vị buổi sáng, bữa tiệc lớn chính thức phải là sau khi Trương Minh làm ngự sử đại phu."
Vương Huyền Đạo đột nhiên khẽ a lên một tiếng, nói: "Ta hiểu rồi, trước đây chúng ta đều chú ý đến ngự sử đại phu.

Nhưng quên mất là bên dưới vẫn còn ngự sử trung thừa."
Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái đều trợn mắt lên, dường như hiểu ra gì đó.

Hàn Nghệ cười nói: "Vương công tử nói không sai.

Ta đã đọc qua một ít liên quan đến quan hệ cấp trên cấp dưới của ngự sử đài.

Ngự sử trung thừa kỳ thực là trợ thủ của ngự sử đại phu.

Thường thì ngự sử đại phu mới nhậm chức đều thay ngự sử trung thừa.

Triều đình thường lấy ý kiến của ngự sử đại phu mới nhậm chức làm chuẩn.

Nhưng do ngự sử đại phu thường không ở vị trí.

Chỉ cần xuất hiện tình trạng này, ngự sử trung thừa sẽ trở thành trưởng quan của ngự sử đài.

Vì thế ngự sử trung thừa là một chức vị hết sức quan trọng.

Nếu như ngự sử đại phu ở đó thì nó chỉ là một phó quan.

Nhưng nếu như không có thì dĩ nhiên trở thành trưởng quan rồi."
Trịnh Thiện Hành nói: "Hơn nữa ngự sử đại phu và ngự sử trung thừa đều là cách nhanh nhất để lên chức tể tướng.

Dẫn tới ai cũng muốn làm ngự sử đại phu và ngự sử trung thừa."
Lư Sư Quái nói: "Chỉ cần Trương Minh lên làm ngự sử đại phu thì chức ngự sử trung thừa sẽ bỏ trống.

Vậy chức vị này sẽ do ai đến bổ sung đây?"
Vương Huyền Đạo cười nói: "Hoắc Nguyên Đức bọn họ là người cũ của ngự sử đài.

Nếu như muốn đề bạt một người trong bọn họ đều là hợp tình hợp lý.

Nếu như trong tay bọn họ không có điểm yếu của Trương Minh.

Vậy thì có lẽ sẽ đua nhau đi nịnh bợ Trương Minh.

Nhưng nếu như bọn họ nắm được điểm yếu của Trương Minh thì không phải nịnh bợ nữa mà là uy hiếp."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Vấn đế chính là nằm ở chỗ bốn người bọn họ.


Còn ngự sử trung thừa chỉ là một chức vị.

Hơn nữa lí lịch của bọn họ đều tương đương nhau, xuất thân cũng tương đương.

Đều có tư cách thăng làm ngự sử trung thừa.

Nếu như bọn

họ đều đồng thời có được điểm yếu của Trương Minh.

Vậy thì sự việc sẽ trở nên hết sức thú vị."
Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái đồng thời nhuốt từng ngụm nước.

Đều nghĩ, chiêu này đúng là độc.

Vương Huyền Đạo nói: "Vậy ngươi nói Trương Minh sẽ làm thế nào?"
Hàn Nghệ cười nói: "Vậy thì phải xem lòng tham của bọn họ lớn đến mức nào rồi.

Nếu như Trương Minh thực sự không thể thỏa mãn lòng tham của bọn họ.

Vậy thì nhất định sẽ giết người diệt khẩu."
Trịnh Thiện Hành bỗng hít mạnh một cái, nói: "Không đến nỗi giết người diệt khẩu chứ."
"Nhất định sẽ có."
Hàn Nghệ nói: "Nếu như Khổng đại phu qua đời.

Chử Toại Lương bọn họ nhất định sẽ nói tốt cho Trương Minh trước mặt hoàng thượng.

Thỉnh cầu thăng chức cho Trương Minh làm ngự sử đại phu.

Trong lúc này nếu như tin xấu về Trương Minh bạo lộ ra.

Vậy thì đám người quốc cữu công sẽ mất hết thể diện.

Trước lúc Trương Minh nhậm chức, trên mình sẽ có áp lực rất lớn.

Ông ta tuyệt không thể để cho chuyện này lộ ra ngoài.

Khi ông ta không thể bịt miệng bọn họ, cách duy nhất là giết người diệt khẩu."
Lư Sư Quái nói: "Cho dù như vậy, cũng chỉ ngăn cản được Trương Minh khống chế ngự sử đài.

Nhưng cũng không hề giúp hoàng thượng đoạt lại quyền lực của ngự sử đài."
"Tuyệt đối có thể."
Hàn Nghệ ha hả cười, nói: "Trương Minh là người do quốc cữu công và hữu Phó xạ đề bạt lên.

Vậy nên tội của Trương Minh càng lớn bọn họ càng bị liên lụy.

Trong tình hình như vậy bọn họ sao còn có thể mở miệng nói chuyện này nữa.

Mà quan viên của ngự sử đài bị liên lụy cũng rất rộng.

Làm cho mọi người tràn đầy hoài nghi với ngự sử đài.

Cộng với việc ngự sử đài bình thường thường tố cáo đại thần.

Ta đoán là rất nhiều đại thần sẽ thừa cơ hội để báo thù.

Vậy thì trong những người còn lại không bị liên lụy, cũng sẽ có một số bị liên lụy ít.

Duy chỉ có mấy người chúng ta mới vào là sẽ không bị liên lụy.

Như vậy hoàng thượng có thể yên tâm sắp xếp người của mình trưởng quản ngự sử đài.

Còn về ta, chỉ cần vụ án này xảy ra.

Hoàng thượng sẽ đem vụ án này giao cho chúng ta thẩm tra xử lý.

Bởi vì chuyện này đều do chúng ta sắp xếp, việc thẩm tra không phải là quá dễ dàng sao.

Đây chính là một công lao to lớn, có công lao rồi có thể chặn được miệng của quốc cữu công.

Còn có thể đẩy được đám quan viên cũ của ngự sử đài đi.

Như vậy chúng ta có thể đạt được mục đích rồi."
Những lời này nói ra, đáng người Trịnh Thiện Hành đều cảm thấy nhiệm vụ dường như không thể hoàn thành cũng không thực sự là khó lắm.

Vương Huyền Đạo nói: "Quan trọng nhất là chúng ta còn phải đứng ngoài vòng.

Không có người hoài nghi chúng ta, càng không thể hoài nghi hoàng thượng."
Hàn Nghệ gật gật đầu.

Lư Sư Quái hơi nhíu mày, nói: "Nhưng chúng ta làm như vậy có phải là quá bỉ ổi không? Nói không chừng còn liên lụy tới rất nhiều người vô tội."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không thể."
Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Đầu tiên, chúng ta phải sắp một một cách khéo léo.

Nếu như bọn họ không tham, không háo sắc.

Vậy thì chuyện này không thể xảy ra.

Đây không phải là chúng ta cố ý vu oan hãm hại bọn họ.

Mà chính là bọn họ tự tìm đường chết.

Thứ hai vụ án này cuối cùng là do chúng ta thẩm tra.

Chúng ta không cần đi hại người.

Chúng ta chỉ cần làm cho một số đại thần dùng ánh mắt hoài nghi để theo dõi đám quan viên có kinh nghiệm của ngự sử đài là được.

Cuối cùng, chúng ta phải tự bảo vệ.

Nhất là ta, nếu như Trương Minh thuận lợi làm ngự sử đại phu, ổn định cục diện.

Ta sẽ viễn vĩnh không có ngày ngóc đầu lên được."
Lư Sư Quái vậy khẽ gật đầu, nói: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Thường nói, bắt trộm tận tay, bắt gian tại giường.

Hơn nữa theo điều tra của ta, nửa tháng sau Tưởng Hiến sẽ ra ngoài tuần tra.

Chỉ cần lúc Tưởng Hiến ra ngoài tuần tra, Trương Minh mới có cơ hội hẹn hò vụng trộm với thê tử Tưởng Hiến ở miếu.

Lúc đó chính là cơ hội của chúng ta.

Có điều trước đó trong chúng ta phải có một người thường đi ngự sử đài.

Tạo quan hệ tốt với Hoắc Nguyên Đức.

Đến lúc đó e là còn phải cần các người dụ bọn họ vào bẫy."
Lư Sư Quái và Vương Huyền Đạo đồng thời nhìn về phía Trịnh Thiện Hành.

Trịnh Thiện Hành tức giận liếc nhìn hai người bọn họ, nói: "Biết ngay là như vậy."
Lư Sư Quái đột nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ, thở dài: "Hàn tiểu ca, thật sự rất khó tưởng tượng ngươi còn chưa đầy hai mươi tuổi."
Độ tinh túy của kế hoạch này không nằm ở thông mình.

Mà nằm ở hiểu biết về nhân tính.

Mỗi bước của kế hoạch này đều tràn ngập hiểu biết về nhân tính.

Kỳ thực Hàn Nghệ căn bản không bịa đặt thêm gì, tất cả đều thuận theo hiểu biết về nhân tính để sắp xếp.

Nhưng hiểu biết về nhân tính cần được tích lũy theo thời gian.

Khi tiếp xúc với nhiều người và sự vật, ngươi mới có thể hiểu rõ nhân tính.

Hàn Nghệ hiện giờ mới mười chín tuổi.

Nhưng quan sát của hắn về nhân tính thực sự làm cho người ta kính nể.

Lại là câu nói này.

Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: "Ta sắp hai mươi tuổi rồi.

Mà hiện giờ ta mong đợi nhất là sớm chút đủ hai mươi tuổi.

Có lẽ đến lúc đó sẽ không có người cho rằng ta là thiên tài nữa rồi."
Nói xong, mấy người đều cười lên ha hả..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện