"A!"
Tiêu Vô Y không khỏi yêu kiều rên rỉ một tiếng, nàng đang chìm đắm ở trong khoái lạc, tuy bất giác đau đớn, nhưng vẫn cảm thấy lâng lâng khó hiểu, càng cảm thấy ủy khuất, hai mắt lưng tròng nhìn Hàn Nghệ, đương nhiên, mặc dù là ánh mắt đáng thương, cũng vẫn như cũ ẩn ẩn mang theo ba phần sát khí.
Hàn Nghệ thấy hai má ửng hồng của nàng, đôi mắt như thu thủy, hơi thở hổn hển, làm sao còn trách được nàng, thầm nghĩ, lớn lên xinh đẹp chính là ưu thế nha, thật không biết là ông trời phái ta đến áp chế nàng, hay là ông trời phái nàng đến tra tấn ta đây, không khỏi nói: "Có đau hay không, ta giúp nàng xoa nhé."
Bất giác liền vươn tay đặt lên người Tiêu Vô Y, tại thời khắc này hắn thật sự thấy xót, nhưng vừa xoa xoa, chỉ cảm thấy co dãn mười phần, khiến cho nhu tình chợt giảm, dục vọng lại thẳng tắp bay lên.
Tiêu Vô Y vốn là thấy vẻ mặt quan tâm của hắn, cũng không có phòng vệ, mãi đến khi bàn tay kia đặt trên người nàng, mới phản ứng lại, vội vàng một tay hất bàn tay to đang tác quái kia của Hàn Nghệ ra, cáu giận nói: "Chàng chỉ biết ức hiếp ta."
Hàn Nghệ tức giận nói: "Ta ức hiếp nàng? Nàng cũng không ngẫm lại xem vừa rồi tư thế kia của nàng là gì, nàng làm nữ vương, khinh ta làm thái giám à?"
Thái giám? Tiêu Vô Y đương nhiên không có khả năng nhục nhã Hàn Nghệ như vậy, động tác kia thật đúng là trùng hợp, hai tròng mắt hướng lên, đang thật sự suy nghĩ một chút, đột nhiên phốc một tiếng, bật cười khanh khách.
Hàn Nghệ giả vờ cả giận nói: "Nàng còn cười được à?"
Tiêu Vô Y nín cười, khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Ta cũng không phải cố ý."
"Nếu nàng mà cố ý thật, vậy thì xong rồi."
Hàn Nghệ nói xong lại bất đắc dĩ cười, hai tay nhẹ nhàng ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn kia của nàng, nói: "Ta ôm nàng ngồi xuống."
Tiêu Vô Y xấu hổ nói: "Đừng làm nhăn váy của ta."
"Đã biết!" Hàn Nghệ trợn trắng mắt nhìn nàng, thật sự là chịu tội mà, sớm biết vậy thì đã tặng cái yếm rồi, thế là cẩn thậ ôm nàng ngồi xuống.
Tiêu Vô Y tựa vào trong ngực Hàn Nghệ, dỗi nói: "Được rồi, hiện tại chàng đã làm được rồi đó, hài lòng chưa?"
Hàn Nghệ nghe vậy giả vờ nổi giận, nói: "Nàng cũng quá khinh thường ta rồi, từ giờ tới lúc về còn một khoảng thời gian rất dài nha!"
Tiêu Vô Y nâng đôi bàn tay trắng như phấn khẽ đập vào ngực Hàn Nghệ, tỏ vẻ kháng nghị, nói: "Biết ngay là chàng tặng cái váy này là không có hảo tâm."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Sao vậy? Nàng không thích à?"
Đôi má đỏ của Tiêu Vô Y sắp chảy ra nước rồi, e thẹn nói: "Váy sam này làm sao mặc đi ra ngoài gặp người được."
"Đương nhiên là không thể mặc đi ra ngoài gặp người khác rồi."
Hàn Nghệ lập tức nói: "Ta chỉ làm ra nó để nàng mặc cho ta xem, nếu nàng muốn mặc để đi ra ngoài gặp người khác, vậy cũng được, thế nhưng trước tiên phải chờ ta chọc mù đôi mắt của nam nhân khác đã."
Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt ghen tuông của hắn, khóe miệng mỉm cười, thưởng hắn một ánh nhìn xem thường đầy quyến rũ.
Hàn Nghệ hỏi: "Nàng có thích váy sam này không?"
Hai mắt Tiêu Vô Y đầy vẻ vui mừng gật gật đầu, kỳ thật chỉ cần là đồ Hàn Nghệ tặng, nàng sao có thể sẽ không thích.
Cho dù là chiếc đàn hỏng kia, đến nay nàng vẫn trân trọng đặt nó trong khuê phòng, ngày thường cũng luyến tiếc đem ra gảy, quý nó còn hơn châu báu, đột nhiên đôi mắt vừa chuyển, nói: "Hình như ta có nghe nói, chàng còn tặng Dương Phi Tuyết, Nguyên Mẫu Đơn một bộ váy sam."
Biết ngay là nàng sẽ lôi việc này ra mà, may mắn ta sớm có chuẩn bị.
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Đúng rồi!"
Tiêu Vô Y lập tức không hài lòng bĩu bĩu môi.
Hàn Nghệ mỉm cười một tiếng, nói: "Nhưng ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, ta tằng váy sam cho các nàng, chỉ là lễ vật mà bằng hữu đem tặng nhau.
Nhưng váy sam ta tặng cho nàng lại có ý nghĩa bất đồng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn, nói: "Có ý tứ gì?"
Hàn Nghệ khe khẽ thở dài, nói: "Kỳ thật trong nội tâm của ta vẫn luôn có một tiếc nuối, chính là lúc trước không làm cho nàng một bộ áo cưới thật đẹp, trên đời này tân nương xinh đẹp nhất, lý nên mặc vào áo cưới xinh đẹp nhất, trách nhiệm này là của ta, vì vậy ta vẫn luôn muốn tự tay giúp nàng thiết kế một bộ váy cưới xinh đẹp nhất thế giới.
Trong mắt của ta, không có gì màu sắc nào so với màu trắng càng thêm có thể đại diện cho tình yêu, thuần khiết vô hạ, thần thánh, cao quý."
Những lời này ngược lại cũng không phải là gạt người, bởi vì trước kia hắn là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, hiện tại có hôn nhân, hắn tất nhiên hy vọng hết thảy đều hoàn mỹ.
Đây thật là một tiếc nuối trong lòng của hắn, đương nhiên, nếu như không có tầng ý tứ này, hắn cũng không dám loạn tặng quần áo cho Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết.
Tiêu Vô Y nghe vậy hốc mắt ửng đỏ, cái mũi chua chua, rung giọng nói: "Đây đây là váy cưới?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đương nhiên.
Nếu là quần áo tầm thường, ta cũng sẽ không thiết kế gợi cảm xinh đẹp như vậy, thuận tiện nói cho nàng biết một tiếng, cũng không chỉ có nàng biết ghen, ta cũng biết đấy."
Trái tim Tiêu Vô Y nhảy loạn lên, cảm động không ngừng, si ngốc nhìn váy trắng trên người, khóe mắt hiện ra lệ quang hạnh phúc.
Hàn Nghệ thấy nàng lệ quang chớp động, tuy biết suy nghĩ trong nội tâm nàng, nhưng chung quy vẫn không muốn nhìn thấy nàng khóc, vì thế ha hả nói: "Nếu lúc này nàng cảm động rơi lệ, ta hoàn toàn có thể lý giải được."
"Ai nói ta cảm động rơi lệ rồi."
Khóe miệng Tiêu Vô Y giương lên, rất nhanh lau khóe mắt.
Đây là Tiêu Vô Y, nếu mới vừa rồi Hàn Nghệ chính thức mà nói, nàng ngược lại sẽ khóc bù lu bù loa, cố tình Hàn Nghệ nói như vậy, nàng cố nén cũng sẽ không để cho nước mắt rơi xuống.
Nói xong, nàng bỗng nhiên khẽ nhảy một cái, nhảy ra khỏi vòng tay của Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ trong tay trống rỗng, trong mắt tràn đầy mất mát.
Tiêu Vô Y coi ở trong mắt, vui mừng ở trong lòng, nói: "Chàng đi ra ngoài trong chốc lát trước đã."
Lại đuổi ta đi ra ngoài? Nữ nhân này trở mặt thật sự là so với giở sách còn nhanh hơn nha! Hàn Nghệ vội vã lắc đầu nói: "Một người nam nhân ở trong vòng một canh giờ, bị thê tử liên tục đuổi đi ra hai lần, nàng cho là hắn còn có dũng khí sống sót nữa sao, nếu nàng thật muốn ta đi ra ngoài, vậy đợi lát nữa phải xuống dưới chân núi giúp ta nhặt xác đó."
"Phì! Toàn nói hươu nói vượn."
Tiêu Vô Y hơi hơi trừng mắt nhìn hắn.
Hàn Nghệ chơi xấu nói: "Dù sao ta sẽ không ra đâu."
Tiêu Vô Y căm tức nhìn Hàn Nghệ, nhưng người sau căn bản cũng không thèm nhìn nàng, bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, nói: "Vậy vậy chàng xoay người sang chỗ khác."
"Để làm chi?"
"Chàng xoay qua chỗ khác."
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, nghĩ thầm rằng, nàng đây là đang đùa cái xiếc gì thế, mới vừa rồi thay quần áo a? Chẳng lẽ nàng lại muốn thay quần áo nữa, cái này cũng có thể nha, cho dù không phải thay quần áo, vậy khẳng định cũng là có thể làm chuyện gì đó cho ta nhìn đã mắt.
Liên tục gật đầu nói: "Được được được, ta trực tiếp dùng chăn che đi, nàng đã yên tâm rồi chứ."
Bởi vì hắn mới vừa rồi đã rửa chân rồi, chỉ đang đi một đôi giày vải, vì vậy hai chân đá bay giày, chui vào trong chăn đệm.
Cái gì mà dùng chăn che mắt, rõ ràng chính là cho mình một lý do nằm xuống.
Tên vô lại này.
Tiêu Vô Y làm sao không biết trong lòng hắn đang đánh cái chủ ý gì, nói: "Vậy chàng hứa với ta, trước khi ta không đồng ý, chàng không được quay đầu lại."
Hàn Nghệ nghe thanh âm nàng dường như khá nghiêm túc.
Không khỏi có chút buồn bực, "Ồ" một tiếng.
Trôi qua một lát, hắn chợt nghe được thanh âm sột sột soạt soạt, tâm động vài hồi, không kìm nổi phải quay đầu lại đi liếc mắt nhìn, nhưng chung quy vẫn nhịn được, trong lòng tự an ủi chính mình, nếu không xem được nàng cởi quần áo, đợi lát nữa xem nàng mặc quần áo thì cũng giống nhau cả thôi.
Đúng rồi, nàng cởi, ta cũng thuận tiện cởi.
Hai tay của hắn ở trong đệm chăn lục lọi vài cái, rất nhanh đã đem áo khoác bỏ đi, giấu vào trong góc tường.
Lại một lát sau, đột nhiên không có thanh âm gì cả.
Hàn Nghệ có chút buồn bực, nhẹ giọng hô: "Vô Y, Vô Y."
Vẫn như trước, không có phản ứng.
Làm cái gì nha? Hàn Nghệ đột nhiên có chút lo lắng, khi đang chuẩn bị quay đầu lại, chợt thấy một cỗ gió lạnh xông vào đến, bất giác khẽ run rẩy, nhưng lập tức một cỗ mùi thơm bí mật mang theo ấm áp liền vây hắn lại, một cánh tay ngọc nhẹ nhàng ôm ngực của hắn, hai luồng mềm nhũn đặt ở trên lưng.
Không hổ là nữ vương, chủ động như vậy, ta thích.
Hàn Nghệ đang muốn xoay người, lại nghe sau lưng tốt có người nói: "Không cho quay đầu lại."
Đều như vậy rồi, nàng còn không cho ta quay đầu lại.
Hàn Nghệ ủy khuất nói: "Vì sao?"
Tiêu Vô Y nói: "Chàng vừa quay đầu lại, chắc chắn sẽ làm bừa, ta hiện tại chỉ muốn chỉ muốn dựa vào trên người của chàng như vậy."
Cái này mà nàng cũng đều biết? Hàn Nghệ ra vẻ già đời nói: "Vô Y nha.
Nàng phải tin tưởng nhân phẩm bản nhân, người chính trực giống như ca đây, làm sao có thể sẽ làm bừa chứ.
Trong lòng bổ sung một câu, có làm cũng là nghiêm chỉnh làm a!"
"Chàng đã cởi áo khoác ra rồi.
Bảo ta làm sao tin tưởng chàng."
"Ách!"
Hàn Nghệ lúng túng nói: "Ta đây chẳng qua là nhàn rỗi nhàm chán, thuận tiện cởi.
Kỳ thật nếu ôm lấy nhau, hiệu quả sẽ tốt hơn đấy."
"Không cần."
Hai chữ vô cùng đơn giản này, biến thành Hàn Nghệ một chút nổi nóng cũng đều không có, đành phải lui mà cầu tiếp theo, nói: "Này, ta có thể nói rõ trước, nàng ôm ta bao lâu, đợi lát nữa ta muốn ôm nàng bấy lâu."
Tiêu Vô Y sẵng giọng: "Chàng thật sự là một chút thiệt cũng không ăn được."
"Loại thiệt này không có khả năng ăn." Hàn Nghệ lắc đầu nói.
Tiêu Vô Y ném cho cái ót hắn một cái xem thường, đột nhiên nói: "Hàn Nghệ, lần này chàng tính toán ở đây mấy ngày."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Lần này ta tính ở lại hai ba ngày."
Tiêu Vô Y trong mắt vui vẻ, ngoài miệng lại nói: "Nhưng gần đây không phải là chàng rất bận đấy sao?"
Hàn Nghệ nói: "Dù bận nữa cũng phải cùng nàng nha, hơn nữa, trong đó còn có một cái nguyên nhân nho nhỏ."
"Nguyên nhân gì?"
Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói.
Hàn Nghệ cười ha hả, lập tức đem chuyện Trưởng Tôn Xung sẽ tìm hắn hỗ trợ nói cho Tiêu Vô Y.
Tiêu Vô Y nghe vậy đầu lông mày giơ lên, nói: "Chỉ làm cho bọn họ tìm hai ba ngày thì cũng quá lợi cho bọn họ rồi, sao không để cho bọn họ tìm hơn nửa tháng."
Nàng cũng là ưa thích chỉnh người, vì vậy nghe được vô cùng hưng phấn.
"Cái này thì không thể được, hiện giờ cũng đã giữa tháng rồi, tháng sau phải bắt đầu rồi, nếu để cho bọn họ tìm lâu lắm, thì ta có thể sẽ gặp họa đó."
Hàn Nghệ lắc đầu, thầm nghĩ, nữ ma đầu chính là nữ ma đầu, động cái là nửa tháng, thật sự là không ngại chuyện lớn, nếu Lưu tỷ nghe được lời này của nàng, phỏng chừng sẽ trực tiếp bị dọa mà chết.
Vừa cười nói: "Tuy nhiên nhất định phải để Trưởng Tôn Xung tự mình đến Phượng Phi Lâu mời ta, nếu muốn phái mấy cái hạ nhân tới là mời được ta, vậy bọn họ đã tính toán sai rồi."
Tiêu Vô Y thẳng gật đầu nói: "Đây là tất nhiên, tốt nhất để Trưởng Tôn lão tặc tự mình đến mời chàng, cũng để cho bọn họ biết rằng, phu quân ta cũng không phải là người dễ bắt nạt."
Nếu Trưởng Tôn lão tặc đến đây, vậy cũng không phải là mời rồi, mà là bắt.
Hàn Nghệ nghe giọng nói của nàng kích động, thầm nghĩ, đây thật đúng là một nữ nhân trời không sợ, đất không sợ.
Nói: "Vậy thì không cần, ta chỉ là muốn mượn chuyện này để giành lại vài phần tôn nghiêm, cần phải để cho những đại thần kia biết, Hàn Nghệ ta cũng không phải là kẻ tôi tớ gọi thì đến, hô thì đi, muốn mời ta hỗ trợ, vậy nhất định phải có thành ý, bằng không mà nói, ta mới không thèm để ý đến ông ta.
Mặt khác, chính là luận sự, nếu ta không làm như vậy,