Thành Phần Cá Biệt

Chương 13


trước sau


Tháng 10, trời lạnh, lá mấy cây bàng ngoài sân trường đã chuyển hết sang màu đỏ, rơi rụng lả tả xuống đất.

- Lương Trí, lên bảng kiểm tra miệng. Tên cậu này lạ nhỉ, không có tên đệm.

Trí thở dài, gãi đầu gãi tai, bước chậm chạm từng bước lên bục giảng. Hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn tâm lí chiến đấu, Trí dõng dạc:

- Thưa thầy, tối qua nhà em bị cháy, cháy cả đồ đạc quần áo cháy hết sách vở, nên em chưa học bài được ạ!

Cả lớp nghe xong cười vang, thầy đẩy gọng kính, săm soi người Trí rồi nói:

- Cháy hết cả đồ đạc quần áo mà còn có đồng phục mặc đi học cơ à?

- À dạ cái này là đi mượn bạn ạ...

- Thế cái vết chỉ khâu "Lương Trí" sau gáy cũng là bạn khâu à? 0 điểm về chỗ!


- Thầyyyyy!!!!

Tiết nào cũng vậy, tất cả các môn, người bị gọi lên trả bài luôn là Lương Trí. Anh ta nợ điểm chồng lên điểm, nhiều đến mức không thể gỡ nổi. Thầy cô vô cùng lo lắng cho tình trạng của Trí, anh học hành chểnh mảng, điểm số thấp, suốt ngày lêu lổng, lại hay gây gổ đánh nhau. Mọi người nhiều lần khuyên Trí nên chăm chỉ học tập để chuẩn bị cho tương lai, tuy nhiên thứ duy nhất họ được nhận chỉ là nụ cười xoà của Trí.

Năm lớp 5, Trí đi test IQ, gia đình phát sốc khi biết anh ta có IQ tận 160 lận. Năm lên cấp II, bao nhiêu kì vọng đặt vào người Trí, thế nhưng chẳng có kì tích gì xảy ra cả.

Lực học kém, chủ yếu vẫn do không chăm. Mọi người không hiểu trong đầu Trí rốt cuộc chứa cái gì. Thông minh như thế, bộ sợ thể hiện ra chút thì sẽ thiệt thòi sao? Ahaha, Trí lại lần nữa tỏ ra thờ ơ trước câu hỏi của cô chủ nhiệm, anh ta cười trừ làm nhăn cái băng y tế trên má, cúi đầu xin phép ra về.

- Trí, Trí, đợi đã!

Bóng dáng nhỏ nhắn của cô bạn cùng lớp dần xuất hiện trước mặt Trí. Cô ấy đưa cho Trí một tập tài liệu, giọng nói dịu dàng đến mức làm lòng người tan chảy:

- Rõ ràng là cậu không dốt mà... Nghe lời tớ, đừng lêu lổng với con bé đó nữa được không?

"Con bé" trong miệng chính là Ái Lạp. Trí cười khẩy, boss nhà người ta, không đi theo thì còn theo ai?

Từ bé Trí đã không thích học. Ngồi tính toán mấy thứ số liệu chán ngắt, viết vài dòng văn phân tích xuyên tạc ý tứ của nhà thơ, thật sự là vô bổ vô cùng. Nếu phải học, anh ta thà ra đường trấn tiền của bọn cấp I còn hơn. Với cái tư tưởng cá biệt đó, Trí gia nhập bang Trấn Lột, từng bước leo lên con đường làm bang chủ.

- Đại tỷ êiii, em đói!

- Vừa mới ăn khỏi mồm xong, tát cho bây giờ!

Ái Lạp ngồi phía đối diện, khăn choàng cổ chùm kín nửa cái đầu. Ba đứa Bảo, Ái Lạp và Trí ngồi ở cái bàn đá gần góc sân trường, bên trên có mái che lớn, vùi đầu vào học bài. Sắp tới là thi giữa học kì I, quậy phá gì đó tạm thời dẹp đi. Sự nghiệp học hành rất quan trọng, à ờ, quan trọng nhất là nếu xếp top 3 khối thì sẽ được vả mặt bà cô hôm nọ.

Cái gì mà: "Anh Sơn chị Quế ạ, hôm trước em thấy Ái Lạp nó lêu lổng với mấy thằng đầu gấu nào ý. Anh chị phải làm gì đi chứ, chiều nó quá nó hỏng mất thôi! Chơi với loại bạn như thế rồi tan nát cả một đời anh chị ạ!"

Quá mệt mỏi với mấy mẹ hàng xóm.

- Rồi sao, bố mẹ mày cấm mày chơi với tao à?

Bảo lật trang sách, hơi liếc mắt hỏi. Ái Lạp vẫn cúi gằm mặt xuống bàn, vừa giải bài vừa lắc đầu:


- Không, cấm chơi với bọn ông Trí mới đúng. Phụ huynh mà, nghe tới chữ "đầu gấu" chả sợ tái mặt ra. Nhưng tao ra điều kiện rồi, đợt này lọt top 3 thì chơi với ai là quyền của tao.

Ái Lạp giải xong được bài khó, mỉm cười đắc thắng bắt đầu giải sang bài tiếp theo. Con nhỏ phát hiện Trí đang nhìn mình, hất đầu kênh kiệu:

- Sao? Nhìn gì?

- Em chỉ cảm thấy đại tỷ việc gì phải vất vả thế, nghỉ chơi với bọn em là được mà. Tỷ ghét học đúng không?

Trí nhún vai, quyển vở anh ta đặt trên bàn từ đầu tới giờ vẫn chưa được động vào. Ái Lạp thở dài, xoay bút trên tay đầy chán nản:

- Đương nhiên là tôi ghét học, có điều nếu tôi bỏ các ông thì các ông sẽ quay lại làm phường ăn cướp. Trọng trách lớn quá, gỡ ra không nổi!

- Xàm, muốn xếp top lấy tiền thưởng của mẹ thì sủa thật ra.

Bảo nguýt dài, xem thường nói. Ái Lạp đập phịch cái bút xuống bàn, dựng lông lên:

- Để cho bố mày oai tí sẽ chết hả? Sao cái quái gì mày cũng biết vậy?

- Cô Quế đưa luôn tiền thưởng của mày cho tao rồi. Cô bảo không quan trọng cái top, cứ thấy mày học hành hẳn hoi, không gian lận thì đưa.

- Xì, bà thèm vào gian lận!

Ái Lạp vò đầu, thu liễm gai nhọn, hậm hực cắm đầu giải bài tiếp. Trí phía

đối diện hơi mỉm cười, xin phép lên lớp trước.

***
Các anh chị lớp 9 phải thi cấp III nên lịch học luôn được đẩy sớm, thi giữa học kì trước các khối còn lại những một tuần. Ái Lạp dạo này làm thân được với cô chủ nhiệm, thi thoảng chạy lên phòng nghỉ giáo viên uống trà tán gẫu với cô, hóng hớt được vài chuyện. Căn bản nó bây giờ thành nhân vật không thể xem thường trong trường rồi, việc gì các cô không thể điều động liền nhờ đến nó, tất nhiên, có thù lao.

Nghe đồn đợt này anh chị thi bị bắt phao rõ nhiều, thủ pháp giống nhau như đúc, các cô đoán là truyền nhau cách dùng. In mực vào một miếng băng dính trong, sau đó dán lên bàn hoặc mặt sau máy tính, rồi cứ thế mà chép. Thầy Hoan toán hôm trước đi trông phòng, bắt một lượt 5 người, hơn nữa toàn là học sinh khá giỏi, được lòng thầy cô. Thầy bảo chuyện này rất kì lạ, học sinh yếu kém vẫn dùng phao kiểu truyền thống, cái phao trong suốt kia chỉ xuất hiện ở chỗ những học sinh có thành tích tốt. Chẳng nhẽ từ trước tới nay những học sinh đó vẫn luôn dùng, còn nhà trường thì không phát hiện ra, nên điểm của họ mới cao như thế?

Tan học, Ái Lạp nhận được tin nhắn của An, đòi hẹn gặp. Vẫn là quán nem chua cũ, An đẩy gọng kính, lắc mái tóc bím hai bên của mình, hấp tấp kể:


- Chị bạn chị học rất chăm, trước khi thi chị ấy có ghé qua lớp chị một chút, tay vẫn cầm quyển sách Văn theo, không có chuyện gian lận được! Ái Lạp, việc lần trước em đã hoàn thành, đợt này lại nhờ đến em, giúp chị cái...

Ái Lạp đăm chiêu suy nghĩ, liếc sang nhìn Bảo, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Giả sử như tất cả những anh chị kia bị oan, suy ra phải có người hãm hại họ. Người này chỉ nhắm vào những học sinh khá giỏi, vậy tức là... nó với Bảo cũng nằm trong diện ấy?

Nhưng mà Ái Lạp rất bận học, điều tra bây giờ có chút không tiện. Nó nhíu mày, đưa tay ấn trán, mệt mỏi thở hắt một hơi:

- Em tạm thời chưa thể tra rõ thủ phạm, nhưng em sẽ xin thầy cô tạm thời dừng kỉ luật tất cả các trường hợp bị bắt phao trong suốt đợt vừa rồi. Đợi một thời gian xem xét, đến khi em tra ra rồi mới xử tiếp, được không?

- Được, cảm ơn em nhiều!

Ái Lạp gật đầu, cảm nhận hơi thở đều đều của cậu bạn đã ngủ thiếp trên vai mình tự lúc nào, tự mình lặng lẽ ăn hết chỗ nem chua.

***
Đối tượng thi tiếp theo là khối 8, rồi đến khối 7. Sắp tới giờ thi, học sinh đã có mặt đầy đủ trong phòng, chuẩn bị xong xuôi. Giám thị đứng trên bàn giáo viên, chỉ đợi tiếng loa là sẽ phát đề. Dưới gió lạnh của mùa đông, bốn cái loa ở bốn góc sân trường đồng thời vang lên tiếng nói, đánh thêm tầng hồi hộp vào lòng thí sinh.

"Thay mặt ban giám hiệu nhà trường xin thông báo, 1 phút nữa bắt đầu phát đề. Các bạn học sinh hãy bỏ tất cả sách vở, tài liệu, điện thoại và những thứ không liên quan lên bục giả....... Ê ê ê hai đứa làm cái gì thế hả? Á, được rồi được rồi đừng tụt quần anh, anh nhường loa cho tụi bây được chưa?"

Sự cố xảy ra, loa trường bỗng nhiên phát ra tin tức khác thường làm mọi người xôn xao. Giữa lúc đó lại có giọng nói khác chen vào, âm thanh trên loa rất trong, còn non nớt, hẳn là một bé gái đang nói.

"Tôi xin thông báo lùi thời gian phát đề xuống 10 phút. Kể từ giờ phút này, bất cứ học sinh nào bước ra khỏi phòng thi sẽ bị xử tội gian lận ngay lập tức."

Ái Lạp trả lại loa cho anh khối trên, yêu cầu anh không nói thêm bất cứ điều gì, đoạn cùng Bảo chia ra đi đến từng lớp học. Tới phòng thi thứ nhất, Ái Lạp mở cửa vào, đứng lên bục giảng dõng dạc hét:

- FBI do hiệu trưởng cử xuống đây! Những anh chị nằm trong top 5 của từng lớp ở đợt khảo sát đầu năm vừa rồi, ôm đồ đứng hết lên đây để kiểm tra toàn thân.

Mẹ kiếp, like a boss! Ái Lạp tự thấy mình ngầu vờ lêu, cái cảm giác thống lĩnh đầy sung sướng này là sao ấy nhỉ?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện