- Này cô kia, đứng lại, đứng lại!! Mới vào năm học mà cô không để cho tôi yên được hảaaaaa??????
Giọng nói kéo dài của bác bảo vệ rải khắp hành lang. Nếu có người tò mò ngó ra khỏi cửa, họ sẽ thấy hình bóng Trịnh Gia Ái Lạp ôm cặp chạy thục mạng phía trước, bác bảo vệ cầm gậy dài ì ạch đuổi theo sau. Chuyện là buổi đầu đi học năm lớp 7, con nhỏ nào đó vẫn quen thói ngủ nướng, thành ra lúc tốc chăn ra được khỏi giường đã là 9 giờ rồi. Trường cấp II Thanh Lịch luôn có một bác giám thị túc trực ngoài cổng tra hỏi lí do đi trễ hoặc nghỉ tiết, có giấy phép mới được mở cổng cho vào. Mà hôm nay bố mẹ Ái Lạp đều đi làm sớm, lấy đâu ra giấy mà cho vào trường? Thế là Ái Lạp quyết định vác theo cái ghế nhựa dài đi học, sau khi tới trường thì đặt nó ở gần bờ tường để leo vào trong.
Khổ cho con bé, ăn ở thế nào, lúc leo xong đáp đất vô tình đáp luôn vào mặt bác bảo vệ đang đi tuần. Bác ăn nguyên quả giày trắng của Ái Lạp, tức giận vơ gậy đuổi rượt con bé cả quãng đường dài:
- Trịnh Gia Ái Lạp cô đứng lại cho tôi!!!!
- Cháu xin lỗi màaaaaa.....!!! Bác cứ ghi cháu vào sổ là được không phải saooo...?
Lúc sau bác giám thị cũng nhập cuộc, song tiếc thay hai người đàn ông lớn tuổi không tài nào bắt nổi ranh con lớp 7. Rốt cuộc quá mệt cho hai cái thân già, bác bảo vệ cùng giám thị bỏ cuộc, dắt nhau về dưới gốc cây trứng cá để uống trà đàm đạo, nói xấu đứa học sinh cá biệt lớp 7A.
- Tớ biết ngay là thể nào cậu cũng sẽ đi muộn mà!
Quỳnh Giao chống tay đứng ở cửa lớp, tức giận phồng má mắng Ái Lạp. Nhỏ lớp trưởng cầm sẵn quyển sổ ghi lỗi trên tay, cứ nhấc lên nhấc xuống mãi chưa ghi vào. Ái Lạp biết nó muốn bao che cho mình liền mỉm cười tươi rói, véo má nhỏ lớp trưởng cưng chiều rồi tự giác ghi tên mình vào.
- Việc tư xen việc công là không tốt đâu nhé, lớp - trưởng!
Ái Lạp thì thầm vào tai Quỳnh Giao, vô tình phả hơi nóng vào lớp trưởng khiến cho con nhỏ đỏ hết mang tai. Quỳnh Giao méo mặt đứng im 30 giây, tiếp đó ôm khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy thu tiền phạt của Ái Lạp vào ví. Ái Lạp gật đầu tán dương Quỳnh Giao, bước vào trong lớp.
- Tiết sau tiết chủ nhiệm hả?
Ái Lạp đặt cặp xuống hỏi, Bảo ngồi góc xong khẽ hé một bên mắt như đáp lời. Cậu yên lặng nhìn Ái Lạp thu dọn chút sách vở để lên bàn rồi gối lên đó. Hai ánh mắt chạm nhau, Ái Lạp nhếch môi cười nhẹ, má áp lên bắp tay:
- Nhìn gì thế?
- Không có gì.
Bảo quay mặt sang chỗ khác, tim trong lồng ngực đập hơi nhanh. Cùng lúc ấy cô chủ nhiệm đã bước vào lớp. Sau khi ra hiệu cho tất cả học sinh ngồi, cô nói:
- Năm mình có bạn mới chuyển vào, các em hãy đối xử tốt với bạn nhé.
Mới dứt lời, cả lớp đã nhộn nhịp hẳn lên. Bốn bàn một túm vào với nhau để đoán xem bạn mới nam hay nữ, cao hay thấp, trông sẽ ra sao. Cô giáo đưa tay vẫy ra ngoài cửa, mọi người tò mò lập tức ngoái theo. Vài tiếng ồ bật ra khỏi cuống họng, đôi mắt xanh biếc hút hồn khẽ đảo. Trịnh Gia Ái Lạp cùng Bảo ngồi cuối lớp vẫn chưa hoàn hồn, Bảo theo phản xạ bật dậy, túm lấy cổ áo Ái Lạp kéo vào phía trong, bản thân mình thì đầy cảnh giác ngồi ra ngoài.
- Xin chào, tôi tên là Cường, từ hôm nay sẽ học ở đây. Mong các cậu giúp đỡ.
Trong trí nhớ của Ái Lạp, mỗi lần Cường cúi đầu là mái tóc dài của cậu sẽ theo đó xoã xuống, sượt qua mặt con bé. Nhưng lần này khi Cường cúi đầu chào hỏi, hiển nhiên không có sợi tóc nào rơi ra cả. Vì chúng đã được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, mặc dù trông vẫn óng mượt như thế.
- Em muốn ngồi đâu?
Lớp Ái Lạp là lớp chọn, chương trình học nặng hơn nhiều so với các lớp khác. Năm vừa rồi đã có kha khá bạn chuyển đi do không chịu nổi áp lực, thành ra lớp hiện tại còn thừa rất nhiều chỗ trống. Cô giáo muốn cho Cường tự chọn chỗ ngồi cũng bởi lẽ này, chỉ là cô không ngờ Cường lại đòi thế chỗ người ta:
- Cô đẩy bạn nam bàn cuối kia ra chỗ khác được không ạ?
- Ừ?
Cô chủ nhiệm đờ người, âm thầm mò mẫm sổ đen ở túi sách. Sổ đen đâu sổ đen đâu, cái kiểu nói chuyện như thế này, khác biệt bao nhiêu so với màn chào hỏi đầu năm đầy "ấn tượng" của hai đứa cuối lớp? Tại sao mấy em học sinh cá biệt hay thích ngồi bàn đấy thế nhỉ?
Đón nhận ánh mắt xanh lạnh của Cường, Bảo khó chịu ho khan. Song tiếng cậu hơi to, làm cho hầu hết cả lớp phải quay xuống nhìn. Cảm nhận được mùi thuốc súng ngầm giữa hai người, trí tưởng tượng của con dân lại bắt đầu bay cao, bay xa....
Cường cười híp mắt, hàng lông mi dài giống như lớp đệm nâng lên hai con ngươi xanh óng ánh. Cậu làm khẩu hình miệng, tuy không ai nghe được nhưng Bảo lại hiểu rất rõ ràng. Đó là "Đã làm bóng đèn một lần, tốt nhất nên làm nốt cả đời". Bảo khinh thường nhếch mép, không cho là đúng mỉm cười dịu dàng đáp lại. Bảo nói: "Biến!"
Chỉ một từ thôi nhưng đã bao hàm cả trời ý nghĩa. Nếu ánh mắt có thể giết người, Cường không biết đã bị đâm bao nhiêu đao. Hơn cả thế, không khí xung quanh phảng phất cỗ khí lạnh, người ta không dám