Thành Phần Cá Biệt

Chương 46


trước sau


Từ giờ đến vòng thi chung kết còn tận 1 tuần.

Ái Lạp vốn không phải học sinh trường này, nó vô cùng nhởn nhơ đi muộn về sớm, học hành chểnh mảng. Đang giữa tiết nó liền xin đi vệ sinh, rồi trốn tọt ra canteen không quay trở lại. Vì tuần này chỉ tập trung ôn Anh nên 8E bị Ái Lạp cắt mất quyền được chơi ở tiết các môn khác. Thời khóa biểu trở lại bình thường như trước, dù vậy vẫn không có ai dám lên tiếng phản bác câu nào.

Mặc cho hoàn cảnh khắc nghiệt, ham muốn chiến thắng vẫn hừng hực cháy trong lòng con dân lớp 8E. Không ai dặn ai, chúng nó tự thống nhất những tiết Sử, Địa, Công Dân sẽ là tiết để học Tiếng Anh trong câm lặng. Dù sao kiến thức cũng đã thuộc hết rồi, giờ có nghe giảng cũng vô dụng.

- Trịnh Tóc Xoăn lại trồn rồi à?

- Ôi không chỉ có mình nó đâu, cả đám Thanh Lịch trốn hết rồi.

- Có nên lo lắng cho chúng nó không nhỉ?

8E trên hình thức đang đứng dưới trướng Ái Lạp, nhưng bản chất vẫn là học sinh Tô Liên, chúng nó hiểu rõ thế trận hiện tại sẽ gây ra sóng to gió lớn gì. Tuy Ái Lạp chỉ cần cút về trường cũ là sóng yên biển lặng, song con bé kia còn ở đây tận mấy tuần nữa, việc nó trở thành mục tiêu là rất dễ đoán ra.

Và quả nhiên, bọn 8E đoán không sai.

Năm đứa ngồi ở canteen uống nước, Ái Lạp cứ luôn cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình, nhưng tới lúc nó ngẩng đầu lên thì lại chẳng thấy ai. Mẹ dạy trực giác của con gái không bao giờ nhầm. Ái Lạp hoang mang với những thứ đang dần tràn lan trong đầu, vươn tay giật áo Bảo đang ngồi bên cạnh, thì thầm hỏi:

- Mày có thấy gì lạ không?


- Ở cạnh mày, chuyện thường ngày cũng thành chuyện lạ.

Bảo hờ hững uống một ngụm nước, tiện thể bắt lấy cái tay nghịch ngợm của Ái Lạp, bỏ vào trong lòng bàn tay.

- Ý tao không phải thế!

Ái Lạp khó chịu nhăn mày, đôi mắt đen láy được ánh sáng phản chiếu vào càng trở nên trong vắt lung linh, trông đáng yêu kinh khủng. Bảo không nhịn được phải bật cười, đành dỗ dành hỏi:

- Rồi, thế ý bạn là gì nào?

- Mày không cảm thấy mọi người cứ luôn tập trung về phía này à?

Quỳnh Giao ngồi đối diện nghe Ái Lạp nói liền ngẩng đầu dậy, khó hiểu nhìn quanh. Có điều Quỳnh Giao chỉ là một đứa nhỏ đơn thuần, cô bé đương nhiên không nhận ra điểm gì khác thường theo lời của Ái Lạp. Quỳnh Giao nhanh nhẹn huých vào chân Cường khiến cậu rời sự chú ý ra khỏi cái máy điện thoại, đoạn tiếp tục chớp chớp mắt chờ Cường tỏ ra phiền phức hỏi:

- Gì?

- Ái Lạp bảo cậu ấy cảm thấy mọi người cứ nhìn mình.

Ngay lập tức, Quỳnh Giao đáp liến thoắng.

- Đúng rồi còn gì, xinh như thế kia, không nhìn mới kì.

Cường phát ngôn xong lập tức bị Quỳnh Giao đấm vào vai, cô bé giãy nảy lên, nói y chang Ái Lạp ban nãy. Cường bịt tai né tránh một loạt âm thanh "ý em không phải thế" dội vào tai, bất đắc dĩ thuận theo gật gù:

- Ừ, ý em là Ái Lạp xấu ấy gì?

- Thôi anh trật tự đi!

Quỳnh Giao khó chịu xoay người, hai tay khoanh lại đầy hờn dỗi. Ái Lạp thấy yêu quá bèn giả vờ vươn tay dỗ ngọt, hiển nhiên Quỳnh Giao mới chỉ có vậy đã thỏa mãn, nụ cười chúm chím ẩn hiện trên môi. Lân khác với cả bọn, trông cậu có vẻ không quan tâm lắm. Cậu nhét một miếng bim bim vào miệng, những ngón tay thon dài lật sách sang trang tiếp theo, nói:

- Ngay từ đầu tôi đã bảo trường này phức tạp lắm rồi...

- Phức tạp? Cụ thể là sao?

- Làm sao tôi biết được?

Quỳnh Giao ngây thơ lập tức bị Lân cắt ngang họng. Lân nhún vai, tiếp tục lật sách, cái vẻ thờ ơ của cậu ta cứ như thể mọi thứ trên đời đều không khiến Lân quan tâm vậy. Bốn đứa còn lại liếc mắt nhìn nhau, Ái Lạp hứ một cái, dùng thìa khoắng nốt miếng bánh phía trước cậu ta:


- Không thành thật, không cho ăn bánh nữa!

Ái Lạp hành động quá nhanh, Bảo chỉ kịp giật lấy cái thìa trên tay Ái Lạp, trước sự ngơ ngác của nó liền thản nhiên nhét vào mồm. Mặt Bảo nhăn lại vì vị ngọt khé cổ, cố gắng nhai nhai rồi đẩy đĩa bánh của mình sang cho nó:

- Mày.. thèm thì ăn của tao này.

- Vãi nồi mày điên hả?

Ái Lạp nhảy vồ lên người Bảo, hoảng hốt vươn tay bóp mặt cậu, tay khác móc vào trong miệng. Bảo nhíu mày ngả người ra đằng sau, thân mình của Ái Lạp theo đó đổ về trước, gần như phủ phục trên người cậu mà hét lên:

- Lè ra ngay! Trong bánh có hạnh nhân đấy!

Lúc này sự khó chịu của Bảo mới bộc lộ hoàn toàn. Cậu lè miếng bánh ra tờ giấy Quỳnh Giao đưa, dựa vào vai Ái Lạp ho sặc sụa. Quỳnh Giao với Lân trố mắt nhìn Ái Lạp thô bạo banh mồm Bảo ra, cẩn thận nhìn vào bên trong:

- Không thể hiểu mày nghĩ gì...

Chắc do ban nãy hét quá to, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung hết về phía này. Tiếng xì xào trở nên lớn dần, Ái Lạp dường như cũng nhận ra điều đó nên nhanh chóng bỏ đi rửa tay. Quỳnh Giao luống cuống chạy theo Ái Lạp, thành ra bàn ăn lúc này còn

mỗi ba thằng con trai.

- Đến mức đấy luôn?

Miệng Lân méo xẹo, tuy cậu ta khá bất ngờ với hành động của Ái Lạp nhưng chuyện Bảo làm còn khiến đối phương cảm thấy điên rồ hơn. Cấu tạo não của Bảo đúng là thứ khiến người khác phải trầm trồ, cứ như thể chỉ cần Bảo thích thì mọi thứ đều đơn giản giống như một trò chơi vậy, bất chấp tất cả mọi thứ.

Cường bấy giờ đã lấy lại bình tĩnh, cậu nhớ tới những lời mình từng nói với Bảo trong quá khứ rằng tính chiếm hữu của cậu quá mạnh. Nhỡ như vừa rồi miếng bánh Ái Lạp lấy không phải của Lân mà là của Cường, chắc Bảo sẽ không ngần ngại mà đấm Cường bay ra khỏi ghế luôn. 

Canteen sớm đã quay về sự ồn ào vốn có, mặc dù vậy, lưc chú ý từ xung quanh vẫn thi thoảng dồn về phía này. Bảo trút bỏ vẻ vui tươi tràn ngập nắng và gió xuân, cục cằn đẩy cái ghế đang chắn đường mình. Nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt Cường, cậu thở dài, nhặt cái máy điện thoại mới rớt lên rồi cũng bỏ đi mất.

Chỉ còn mình Lân, cậu ta âm thầm thu hết phản ứng mọi người vào trong tầm mắt, bàn tay đang lật sách hơi hơi dừng lại.

Cái trường này đúng là thú vị thật!

***
Trời hè nắng chang chang, tiếng ve râm ran, khung cảnh thanh xuân là vậy nhưng đám học sinh chẳng mấy ai có tâm trạng vui vẻ.

Rèm cửa sổ kéo kín mít, vài tia nắng le lói không đủ rọi sáng phòng học bên trong. Tất cả thủ lĩnh đen của các lớp khối 9 tập trung trong một góc, trên bục giảng là một tên con trai đang ngồi vắt chéo chân. Giọng anh ta trầm, đôi giày đỏ nổi bật trên nền gạch của phòng lớp. Hàng lông mày rậm xô lại, anh ta không tin nói:

- Làm gì có chuyện, để mắt đến nó kĩ hơn đi.

Kể cả có là siêu nhân cũng không thể làm 8E giỏi Anh trong vài tiếng đồng hồ được.


Tình báo bên Thanh Lịch đã bảo rồi, project chúng nó đang làm ngoài mặt mang mác dẹp nổi loạn học đường, nhưng mục đích bên trong thật ra không đơn giản như thế. Có project nào cho phép sử dụng bạo lực à? Dẹp loạn bằng nắm đấm, thế thì khác gì sang đây thâu tóm toàn trường rồi leo lên làm trùm?

Con bé kia chẳng đơn thuần như vẻ bề ngoài đâu.

Ha ha ha, chả hiểu mấy cái chân chó mọc ở đâu ra, dám lon tom liếm tới tận chỗ này. Nghĩ ông đây là gì, bù nhìn chắc?

- Mày có cần tao sai mấy thằng đệ đến cảnh cáo nó không?

Nhận được câu hỏi từ phía dưới, tên con trai mang đôi giày đỏ chậm rãi lắc đầu:

- Não thì không chịu dùng, lại đi thị uy với cả một đứa con gái. Tao bắt đầu xem thường mày rồi đấy!

- Nhưng nó một mình cân hết cả 8E và 8A, mà nghe nói thằng thủ lĩnh đen của 8E còn đánh đấm khá giỏi.

Giày đỏ nhớ đến thằng nhóc mất não lớp 8E, ra điều ngạc nhiên lắm. Mắt anh ta trợn lên, lưng hơi dựng thẳng dậy:

- Tao tưởng bên cạnh nó có mấy thằng con trai làm hộ vệ, còn nó chỉ huy thôi chứ?

- Không, có hai thằng con trai hộ vệ thật, nhưng hai thằng đấy làm nhiệm vụ chắn cửa không cho ai thoát ra ngoài. Con bé tóc xoăn trực tiếp cân hết khoản đánh nhau, còn hai đứa nữa là người truyền đạt tri thức.

Ồ, phân công khá là rõ ràng đấy!

Nhưng thế quái nào chúng nó lại đưa trọng trách uýnh lộn cho một đứa con gái nhỉ?

- Nghe mấy đứa lớp 8 báo cáo thì hình như Thanh Lịch có truyền thống giao project cho những đứa có kết quả cao nhất trong kì thi. Nghĩa là khả năng cao bốn đứa kia không biết đánh nhau, chỉ có con bé tóc xoăn biết.

- Oh, thảo nào nó lại là đứa cân team.

Thường chỉ có những người cùng loại mới thấu hiểu nhau. Bốn đứa kia là người ngoài sáng, không hiểu rõ quy tắc của đám đầu gấu trong trường. Ngược lại, con bé kia có vẻ hiểu biết khá nhiều quy tắc trong giới, nên nó làm người dẫn đội.

- Thế thì mọi chuyện trở nên đơn giản rồi, xử con bé đó, project thất bại, tất cả chúng nó cút về trường mình.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện