Chân bị đau, Ái Lạp không thể di chuyển như ý muốn, thế nên mỗi lần Ái Lạp muốn đi đâu, Quỳnh Giao lại sai Cường kiệu nó lên đầu.
- Tại sao không phải là tao?
Bảo nhìn hai đứa nhỏ tung tẩy kiệu nhau ngoài hành lang, mỉm cười hỏi làm Quỳnh Giao toát mồ hôi lạnh. Nếu khai thật rằng Quỳnh Giao cảm thấy Bảo không đủ trình thì liệu Bảo có vả sấp mặt cô bé luôn không nhỉ? Quỳnh Giao cuốn một lọn tóc trên tay, nuốt nước bọt nhất quyết không hé mồm.
- Nặng không?
Ái Lạp quàng tay qua cổ Cường, cả người được cậu dễ dàng cõng trên lưng. Hơi nóng từ phía trên chầm chậm phả vào cổ Cường, tai cậu hơi giật, đứng im bất động. Ngoài hành lang người đi qua đi lại nhiều, đôi lúc sẽ có vài đứa dùng ánh mắt hiếu kì nhìn về phía này. Chuyện Ái Lạp bị đạp cho gãy chân ai cũng biết, có điều bồng bế nhau đi thế kia chẳng ít thì nhiều vẫn sẽ gây sự chú ý.
- Đi đi chứ.
Ái Lạp khó chịu vung vẩy chân lập tức bị Cường giữ lại. Cậu dặn Ái Lạp ngồi im, sau đó mặt mày lạnh nhạt vác Ái Lạp đi dạo quanh sân trường. Hai đứa đi tới đâu liền thu hút sự ánh nhìn tới đó, da đầu Cường căng lên, ấy thế mà Ái Lạp dám thản nhiên ngủ quên trời đất trên lưng thằng bé tội nghiệp.
Vốn dĩ đang dở giấc thì Ái Lạp bị Quỳnh Giao gọi dậy, bắt leo lên lưng Cường đi quanh quanh vớ vẩn. Trời hôm nay may không nắng gắt như mọi hôm, sắp có mưa nên gió hơi lộng, thổi đến mức làm cho người ta buồn ngủ.
Bảo và Quỳnh Giao theo sau một khoảng, Quỳnh Giao vừa đi theo vừa lén lút ngó nghiêng xung quanh xem có gì khác thường. Bảo ngược lại không quản nhiều như thế, mùi bất ổn trong không khí dần lan toả khiến mặt Quỳnh Giao xanh lại. Cô bé dè dặt kéo áo Bảo, cố gắng thật nhỏ giọng hỏi khẽ:
- Này, cậu có đang tức giận không đấy?
Nỗi lo lắng bồn chồn chỉ nhận được một cái liếc mắt từ người đi kế bên. Bảo đút tay vào túi quần, tầm nhìn trở nên lơ đãng:
- Giận gì?
- Thì Ái Lạp thân yêu của hai chúng ta đang bị anh họ tôi cõng kìa?
Quỳnh Giao thật ra chẳng muốn hỏi đâu, nhưng trước bình yên lắm khi lại là giông bão. Bảo cứ im ắng lạ thường thế này, có khi nào vài giây nữa sẽ phát nổ luôn không? Nói thật, Quỳnh Giao hơi sợ...
- Tất cả chuyện này xảy ra là do con chim vàng "oanh" kia gây chuyện. Bao giờ tóm được nó, vặt lông rồi luộc chín lên là được.
- R... Rõ rồi.
Quỳnh Giao mím môi, hơi run rẩy bấu chặt lấy váy đồng phục.
Quay lại thời điểm vài ngày trước.
Thủ lĩnh trắng của 8E là một bạn nữ trông khá kiêu căng, cậu ta hếch mặt lên, dùng bộ dáng từng trải đời đứng ra nói chuyện với Ái Lạp.
Xét trên mặt lí thuyết, Oanh không hề có bất cứ động cơ nào để gây hấn cả, nhưng lời anh giày đỏ nói tuyệt đối đáng tin, nên việc đầu tiên cần giải quyết chính là làm cho chị Oanh nói ra điều chị ấy biết. Song, thủ lĩnh trắng 8E cho rằng đùa giỡn với tình cảm của người khác là chuyện không tốt. Bảo thật ra không quan tâm vấn đề đấy lắm, miễn sao người chịu trận không phải cậu hay Ái Lạp là được.
- Thế, kế hoạch là gì?
Ái Lạp gật đầu, quay sang nhìn Quỳnh Giao. Theo lời lead trắng 8E, đối nghịch với Oanh đồng nghĩa với việc gây hấn với đường dây quan hệ xã hội của tầng lớp tư bản toàn trường, điều ấy là không cần thiết. Bảo không cho là đúng cười nhạt, khuôn mặt thể hiện rõ thái độ khinh thường. Quỳnh Giao bện cạnh nói cách nhanh nhất bây giờ là lợi dụng luật nhân quả, lấy gậy ông đập lưng ông.
Bảo nhíu mày nghĩ lại chuyện ban nãy, càng ngày càng mong Oanh nhanh trông thấy cảnh tượng đằng kia đi.
Oanh đứng trên tầng 3 nhìn xuống, tay siết chặt quyển sách đang cầm, trong đầu không ngừng hồi tưởng về khung cảnh ngày hôm đó.
Chị ta ngẩn ngơ nhìn Cường ngồi trên cây đến quên cả thời gian, tới khi có người gọi lớn một tiếng mới sực tỉnh táo lại. Tiếng gọi của bạn Oanh không chỉ khiến Oanh bừng tỉnh, mà còn khiến Cường đang mơ màng ngủ giật mình ngã nhào từ trên cây. Độ cao kia cũng phải ngang với 3 tầng lầu. Oanh bị dọa sợ, mặc kệ đã vào tiết học, vội vã chạy xuống từ tầng 3.
Lúc chị ta tới nơi đã thấy Ái Lạp đang đỡ Cường dậy, nhưng chân nó cũng bị thương nên cả hai lại lảo đảo té nhào ra đất. Phải mất vài phút sau hai đứa mới ổn định được, Cường phủi người rồi xốc Ái Lạp lên lưng, nói câu gì đó khiến con bé phá lên cười khanh khách.
Khoảnh khắc ấy Oanh đã nghĩ, giá mà mình đập nốt cái chân kia của Ái Lạp cho nó khỏi đỡ Cường được nữa. Oanh đứng sau cây cột lớn, bước chân như chùn lại.
Hôm sau Oanh lại vô tình va phải Cường trên hành lang, đồ ăn cậu cầm trên tay theo quán tính đổ hết lên người chị. Cường kém Oanh 1 tuổi nhưng lại cao hơn chị khoảng một ngón tay, ngước lên nhìn vẻ mặt đơ ra không biết làm gì của cậu ta lúc ấy thật sự đáng yêu kinh khủng.
Đám bè lũ của Oanh lựa đúng thời điểm bắt đầu thi nhau gào mồm mắng mỏ Cường, ấy thế mà cậu vẫn chỉ chú ý đến vết bẩn trên người Oanh. Cậu lôi ra một cái khăn, kéo Oanh lại gần để chấm cho dễ. Dựa trên thông tin điều tra được, Cường là con nhà khá giả, từ khi sinh ra đã kiệm lời ít nói. Cậu biểu thị sự hối lỗi không phải bằng ngôn ngữ mà dùng hành động, điều này càng làm cho con tim thiếu nữ của Oanh quắn quéo hơn.
- Xin lỗi chị.
Cường nói, rồi đặt cái khăn vào tay Oanh, cứ thế xoay người đi mất. Nếu đổi lại là Ái Lạp, con bé chắc chắn sẽ dần Cường nát xác rồi lột quần áo của cậu ta ra mặc tạm! Nhưng đây là Oanh, Cường càng tỏ vẻ bất cần bao nhiêu, Oanh càng chìm đắm sa đọa bấy nhiêu. Dù có tỏ ra chín chắn thế nào thì Oanh cũng vẫn chỉ là học sinh cấp II, cái độ tuổi khó mà vượt qua được những cạm bẫy tình yêu đẹp như tiểu thuyết.
Chị ta nhanh chóng thích Cường, rồi ngày ngày nhìn thấy cậu cũng Ái Lạp làm trò mèo, ví dụ bây giờ.
Dựa theo phân tích lập luận của Quỳnh Giao, phản ứng của người bình thường khi lâm vào hoàn cảnh đó sẽ sầu khóc buồn đau, hoặc bị kích thích đến mức chạy đi tỏ tình. Nhưng nếu bản chất ác độc thì nhanh chóng sẽ nảy sinh ghen ghét với Ái Lạp, rồi tiếp tục ra tay lần thứ hai. Tại sao lại nói là lần thứ hai, bởi vì bản chất ác độc thì mới dám làm ra chuyện như đánh gãy chân người ta như hôm trước.
Quỳnh Giao trông thì ngây thơ, nhưng cái đầu hiển nhiên vẫn là cái đầu chứa những điều không tầm thường. Lần tiếp theo Oanh ra tay là vào trận chung kết cuộc thi "Rung chuông vàng".
Chủ nhiệm 8A bực tức, thầm nghĩ sẽ cho cả kiến thức nghiên cứu chuyên sâu vào vòng sau.
Thầy nghiêm túc ngồi đọc tài liệu, rồi soạn câu hỏi cho đề thi trên máy tính. Nhìn thầy tập trung đến mức ai cũng cho rằng thầy soạn đề vì cái tâm nhiệt thành của người nhà giáo, chứ không phải vì lòng ích kỉ thầy đang mang trong người. Bộ đề mất khá nhiều thời gian mới hoàn thành, vị thầy giáo nọ âm thầm thở phào, vội cất giấu những tài liệu tham khảo kia đi.
Thầy cứ nghĩ vậy là xong, mọi mối lo của thầy sẽ chấm hết ngay từ giây phút thầy gửi đề. Nhưng không.
***
Đám 8E cả tuần mất ăn mất ngủ để chuẩn bị cho cuộc thi này. Sáng sớm, chúng nó cắp mông đến lớp học như bình thường, trưa nghỉ ngơi, chiều tự dưng lại phát rồ hết cả lên.
- Bọn 8A bảo thầy chủ nhiệm lớp ấy bị điên rồi, ép chúng nó học cả tài liệu của nghiên cứu sinh!
Một bạn nữ đọc xong tin nhắn lập tức hét lên, có vẻ như bạn của cậu ta ở bên kia không chịu nổi áp lực nên đã nhỡ mồm tâm sự chuyện này. Ầm một tiếng, cậu bạn đang ngả ngớn đu ghế ngã phịch xuống sàn, sau đó là màn cả lớp đồng tâm hiệp lực hú hét, cứ như thể định dùng âm lực thổi bay mấy cái cửa kính đi:
- Goắt tờ phắc???
- Này, ông thầy đấy là người ra đề đấy!
- Chả nhẽ ông ý định cho kiến thức nâng cao vào à?
- Ôi vl, đây chỉ là một cuộc thi thường niên thôi mà...
- Có bảo bên đấy bắn tài liệu sang bên này được không?
Ái Lạp ôm cái chân đau đột nhiên hỏi, không khí xung quanh dần dần chìm vào tĩnh lặng. Bạn nữ cầm điện thoại nhanh chóng gửi tin nhắn dò hỏi phía bên kia, chỉ lát sau đã có hồi đáp. Bạn của cậu ta đồng ý gửi cho xem bìa sách, nhưng không muốn chụp cả quyển vì nó quá dài. Ái Lạp