Mọi người đồn rằng Trịnh Gia Ái Lạp và Thiệu Khương Bảo "từng" trong một mối quan hệ phức tạp, nhưng chính chủ không phủ nhận cũng không công nhận điều đó. Cả hai đứa vẫn cư xử với nhau ở chế độ bạn bè thân thiết, thế nên Thiệu Khương Bảo tự cho mình cái quyền gì mà cấm người khác tiếp xúc với Ái Lạp nhỉ?
Trước đây thì không nói, Ái Lạp khi ấy vẫn chỉ là một con bé chuyên gia đi gây chuyện trong mắt mọi người. Bây giờ nó lớn rồi, càng ngày càng trở nên nổi bật hút mắt. Đám con trai trong trường mê chết đôi mắt to tròn đen láy của nó, ngày nào cũng lượn lờ trước cửa lớp trồng cây si.
Ái Lạp đi đến đâu, mọi tầm mắt đều sẽ hướng tới đó. Giả dụ hành lang đang đầy ắp người, chỉ cần Ái Lạp vừa tới, làn người sẽ tư động dạt sang hai bên.
-Má mày bị muỗi đốt kìa, lấy nước bọt xoa lên đi.
Ái Lạp ấn vào vết muỗi đốt trên mặt Bảo, bất thình lình bị cậu bắt lấy, giữ chặt không cho động. Một tay Bảo cầm cái chổi quét sàn, tay còn lại nắm tay Ái Lạp, mập mờ làm nũng:
- Tay tao bẩn rồi, mày thơm tạm vào má tao vậy.
Nói đoạn nhanh nhảu chìa má ra, dí sát vào mặt Ái Lạp. Ái Lạp phân vân một lúc, nghĩ thế nào mà vẫn chịu liếm chút vào đầu ngón tay, sau đó ấn vào cái nốt đỏ trên mặt Bảo. Con bé đón nhận hai con mặt trợn ngược của bạn cùng bàn, nhún vai giải thích:
- Lớp trưởng dặn không nên quá dễ dãi với con trai, kì lắm.
Bảo chậc lưỡi, lắc đầu mấy cái ra điều không đúng, thở ra vài câu khinh thường:
- Không, mày có thể thơm vào má tao, nhưng với bọn kia thì đéo.
Đoạn Bảo chỉ tay ra ngoài cửa, mặt tối lại.
- Sao lại thế? Mày cũng là con trai mà?
- Mày nhầm rồi, tao là con chó!
Trịnh Gia Ái Lạp nghiêng đầu, khó hiểu chớp đôi mắt to tròn đen láy. Nó chợt nhớ đến vài đoạn hội thoại trong quá khứ, gật gù thoả hiệp:
- Được rồi, mày là một con chó đực bị vô sinh, tao sẽ thơm mày.
- .....
- ....?
- Trịnh Gia Ái Lạp.
- Ừ?
- Câm mồm hoặc tao giết chết mày.
Bảo gầm gừ, bộ dạng y hệt một-con-chó-đực-bị-vô-sinh đang xù lông. Cậu tâm niệm muốn cắn chết mấy con ruồi lượn lờ quanh quẩn, lại không để ý mình cũng đang vô tình gây thương nhớ cho các em các bạn trong trường.
Bọn con gái nói rằng dáng vẻ lạnh nhạt cáu bẳn của Bảo là đáng yêu nhất, cả nụ cười tràn ngập nguy hiểm chỉ mình cậu có nữa. Chỉ cần ở cạnh Ái Lạp, ánh mắt Bảo liền trở nên rất dịu dàng. Lũ con gái say là say cái vẻ đối lập đến không ngờ của cậu khi có và không có Ái Lạp ở bên.
Các anh chị khóa trên ngược lại không nghĩ vậy. Các em gái mới vào trường còn ngây ngô còn non trẻ, chưa được chiêm ngưỡng Bảo hiện thân atula đi đại khai sát giới. So với ông bố đời Bảo, các chị thích vẻ đẹp trầm tĩnh ít nói như Cường hơn. Tất nhiên đối với anh chị khóa trên thì Cường chỉ là một thằng nhóc, nhưng thằng nhóc đó đẹp trai ân cần quá, anh chị nhìn thôi đã thấy cưng mười phần, chỉ muốn chạy tới phá tan cái vẻ ông cụ non của nó.
Kim nghe mọi người nghị luận về người nọ người kia, tầm mắt chỉ chăm chú hướng đến chiếc bàn cuối cùng của dãy. Đồng dạng với mối quan hệ của Ái Lạp và Bảo, Ái Lạp và Vinh chỉ là chị em, Ái Lạp lấy cái quyền gì mà bắt Vinh ngồi một mình một bàn?
Kim chớp mắt, nhớ lại hồi còn học cấp I, Kim đã thích Vinh từ tận lúc đó.
Tương truyền rằng chỉ cần Vinh ngồi cạnh ai, bất kể là trai hay gái, người đó cũng sẽ thích cậu. Mỗi lần như thế Vinh lại lôi Ái Lạp ra làm lá chắn, mà hồi đó không ai biết Vinh có một người chị gái cả. Trịnh Gia Ái Lạp nổi tiếng hung dữ cả trường đều biết, thế mà nó lại là đối tượng để ý của Vinh, đúng là không thể tin nổi.
Vinh đứng dậy, đi khỏi chỗ ngồi. Kim giật mình, vội vã chạy theo sau.
Bên lớp Ái Lạp đang phải làm tổng vệ sinh, điều nực cười là chỉ có Ái Lạp một mình thản nhiên ngồi chơi, còn lại tất cả mọi người đều đang hì hục như chó.
- Đứng dậy và làm đi con ranh này!
Người trong lớp mắng Ái Lạp, đau khổ nhận lại một câu trả lời cực kì đau tim:
- Chúng mày biết rõ tao không thích dọn vệ sinh mà. Bố tao đóng tiền vệ sinh không phải để tao làm điều này. Nếu chúng mày cảm thấy không ổn thì cứ nghỉ đi, để tao nhờ người đến dọn hộ.
- Thôi thôi con xin bà!
Mọi người quỳ lạy Ái Lạp, bật cười thành tiếng. Rốt cuộc lời nhắc cũng chỉ mang tính trêu đùa, người trong lớp biết rõ tính cách của Ái Lạp, không thực sự khó chịu với con bé. Dù vậy Vinh đứng ngoài cửa có vẻ không chấp nhận nổi sự chiều chuộng này. Cậu đột ngột bước vào trong phòng học, chất vấn với giọng hơi lớn:
- Sao các anh chị lại làm thế với Ái Lạp ạ?
Một người xa lạ bất ngờ xuất hiện trong lớp nên thành ra ai cũng giật mình. Tầm mắt của cả lớp 8A đều tập chung ở vị trí gần cửa ra vào, đầu hiện lên ba dấu hỏi chấm.
- Ở nhà Ái Lạp đã không phải làm gì rồi, cơm bưng tận mồm nước đưa tận tay, thế ở lớp đến trực nhật anh chị cũng làm hộ ạ?
Nói đoạn tiến đến nhặt một cái chổi dúi vào tay Ái Lạp, nhàn nhạt ra