Chào các bạng, Tài nè.
Đã 2 năm rồi kể từ lần cuối tớ ra chương (một câu chuyện buồn), nên các readers trước khi xem chương này hãy đọc lại từ chương 61 nhé ạ.
Thật buồn vì phải chia xa bộ truyện này tới ngần ấy thời gian. Và càng buồn hơn khi phải nói rằng việc rest truyện trong thời gian quá lâu như vậy là do có quá nhiều thứ tồi tệ đã xảy đến với tớ trong thời gian qua - điều mà tớ không thể đem ra kể với các cậu được.
Tớ xin lỗi vì không thể giữ lời hứa 1 ngày/1 chương. Với quỹ thời gian hiện tại, tớ sẽ cố gắng đăng 1 tuần 1-2 chap. Hi vọng các cậu sẽ đón nhận quyết định này.
Mong rằng những lời vừa rồi không toát ra năng lượng tiêu cực nào. Vì tớ vẫn đang rất cố gắng để có thể là niềm vui của mọi người. Chúc các readers của tới một mùa dáng xinh vui nhé!
***
Cường đi giữa sân trường, nắng sớm rọi lên mái tóc cậu làm ánh lên những sợi vàng sáng. Cửa lớp học bị chặn bởi ai đó. Cường lướt qua nhưng bị người đó giữ lại.
Cường nhìn bạn nữ trước mặt, mùi nước hoa nhàn nhạt phảng phất cho thấy cô bạn đã chuẩn bị rất kĩ trước khi tới đây. Tay cô bạn cầm gói bánh nhỏ, dây ruy băng buộc trên gói bánh có họa tiết giống với cái kẹp trên đầu.
Cô bạn hơi nhìn Quỳnh Giao, lớp trưởng 10A lập tức biết điều té vào trong trước. Đoạn cô hít một hơi thật sâu, nhỏ nhẹ nói:
- Tôi có thứ này tặng cậu...
- Cảm ơn nhé, không gần đâu.
Cường chen ngang, giơ hai cái bánh mì ra, lắc lắc:
- Tôi có rồi.
- Ơ.. nhưng.... Ơ đợi chút!
Đối phương vội vã kéo gấu áo Cường. Đám trong lớp thấy có biến, vội vàng nhổm dậy để xem.
- Cậu nhận đi! Nhé?
Bạn nữ nỉ non, giọng ấm ức ngọt ngào cứa vào ruột gan, làm cho tâm tình người ta nhộn nhạo. Cường lui khỏi tay cô bạn, mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ. Ước gì có Bảo ở đây thì tốt, nó sẽ nhận mà không có chút do dự.
Cái lũ hóng hớt trong lớp kia, sao không có ai chạy ra cứu cậu vậy trời?
Cường không muốn tùy tiện nhận, cũng không muốn nặng lời với ý tốt của đối phương. Giữa lúc cậu đang bức bối đến toát mồ hôi thì giọng nói quen thuộc vang lên, cứu rỗi cậu:
- Sao không vào lớp mà đứng đực đấy thế?
Ái Lạp tò mò ngó vào, trông thấy gói bánh chưng hửng giữa không trung vội kịp thời mím môi lui bước. Có điều chưa chuồn được 2 bước thì đã bị bắt lại. Cường bá cổ nó, gằn giọng cầu cứu:
- Giải quyết đi mày!
- Nhận đại đi mày!
- Tao không thích!
- Kệ mày chứ!
Ái Lạp giằng ra mà không được, mắt to mắt nhỏ trừng nhau với Cường. Rốt cuộc nó nghiến răng, ho nhẹ rồi quay sang hỏi hỏi:
- Bánh cậu có cho trà xanh không?
- Có! Sao vậy?
- Thằng này có ăn được trà xanh đâu?
Bạn nữ mặt nghệt ra, nhớ rõ ràng lần nào xuống canteen Cường cũng mua vài thanh KitKat trà xanh mang lên lớp. Cường không hài lòng véo má Ái Lạp, biểu thị nói như thế nhỡ lần sau người ta lại tặng cái khác thì sao? Ái Lạp xì môi thầm chê Cường khó tính, tiếp lời:
- Bạn Cường lớp tớ thuộc trường phái ngại ngùng, không thân thì nó không nhận đâu. Đây là quan điểm sống của nó, tôi cũng không cưỡng ép được.
Bàn tay cầm bánh của bạn nữ hơi rụt lại, Cường hài lòng cười mỉm. Nhưng Ái Lạp lại nói:
- Nên thay vì tặng bánh, sao cậu không cố thi điểm thật cao kì sau để làm bạn cùng lớp với bọn tôi nhỉ? Lúc đấy chỗ ngồi bên cạnh thằng này nhường cậu hết!
- Này Trịnh Gia Ái Lạp, tao giết chết mày!
Ái Lạp la toáng lên, bị Cường bẻ hai tay ra đằng sau. Bạn nữ đứng đối diện ngạc nhiên nghĩ ngợi, đoạn gật đầu đáp:
- Được, hứa nhé!
- Hứa luônnnn áaa con chó bỏ tay khỏi miệng bố mày!!
Cường bịt miệng Ái Lạp, ngăn không cho nó nói thêm nửa lời. Cường một tay giữ chặt hai tay Ái Lạp, một tay bóp mồm khiến nó chu lên rồi tức giận mắng:
- Điên không? Muốn chết à?
- Muốn nắm nun!
- Nắm cái đcm!
Ái Lạp hất cằm trêu ngươi. Cường biết nó không sợ, vẻ bực bội liền quay ngoắt 180 độ, thì thầm vào tai Ái Lạp:
- Mày có nhớ lần đầu tiên gặp mặt tao đã làm gì không? Giờ mà muốn không bị làm phiền thì tao chỉ cần làm lại chuyện đó thôi.
- Ôi tao cấm mày đấy! Này, này, dừng lại ngay chưa?!
Ái Lạp co rúm cả người, đầu hết xoay bên này lại xoay bên kia để tránh. Cường nhếch mép, đầu chầm chậm cúi xuống làm Ái Lạp sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
- Làm lại chuyện gì cơ?
Cường mất hứng xoay đầu sang nơi phát ra tiếng nói, không mấy bất ngờ khi thấy Bảo đang đứng lặng im nhìn mình. Cường thả bàn tay đang giữ chặt Ái Lạp ra, lảng tránh vẻ mặt cảnh cáo của con bé, vờ vịt nhún vai:
- Chịu!
Ái Lạp được thả tự do thở dốc mấy hồi, cười hì hì với Bảo đang dần tỏa ra mùi nguy hiểm. Nó tinh ý nhận thức được nếu mình không rào quả trước quả này thì Cường Bảo sẽ lại choảng nhau, nên lập tức đánh trống lảng:
- Bạn tôi đến muộn quá không thấy cảnh Cường được tặng quà rồi.
- Cảm ơn, tao không muốn xem lắm.
Bảo lườm lườm, xốc cặp bỏ vào trong lớp. Ái Lạp lúc này mới buông lỏng, vội vã theo sau.
Mấy đứa luôn đến sát giờ vào lớp nên mới tới đủ thì chuông reo. Người đứng top 1 toàn khối là một người thuộc lớp 10A. Cậu ta giờ này còn chưa thèm vác mặt tới lớp, chắc đang nằm ngáy ở nhà.
Ái Lạp nhìn chỗ ngồi trống của cậu ta thì ghen tị lắm. Nhưng biết sao được, trường rõ là nhiều người giỏi. Nó hậm hực lôi tài liệu ra, miệt mài giải đề.
Tiếng chuông báo điện thoại đột nhiên reo lên. Bốn đôi mắt nhìn nhau, tin nhắn được gửi từ nhóm 6 người. An chào hỏi mấy câu, hỏi tan học có thể gặp mặt không.
Cường hướng tầm mắt về mái đầu bạch kim ngồi phía trên, Ánh đang vui vẻ đùa bỡn với bạn cùng lớp. Như nhận ra có người nhìn mình, Ánh ngoảnh lại nhưng Cường đã kịp rời tầm mắt đi chỗ khác.
Tiết hôm nay đa số là môn phụ. Lớp Ái Lạp bị cô bộ môn mắng cho một trận tơi bời vì cái tội trốn học tập thể hôm Trung Thu. Cả đám cúi gằm mặt ngoan ngoãn chép bài, không dám hó hé nửa lời.
Địa điểm hẹn gặp mà An gửi tương đối kín đáo, đó là sân thượng bị khóa ở dãy nhà chưa kịp trùng tu. Bảo bước qua sợi xích sắt, phát hiện Ái Lạp còn đang chần chừ liền nhấc bổng nó lên. Xích sắt chặn ngay cuối cầu thang nên Ái Lạp không dám làm liều, chứ bình thường nó đã nhảy qua rồi.
- Có chuyện gì thế?
Bảo vừa mở cánh cửa sân thượng đã hỏi hai người đứng bên ngoài. Trí ngồi xổm cạnh lan can, quá quen thuộc với cái cách Bảo nói chuyện trống không.
Chuyện kể ra thì rất dài, nhưng An đã chọn mở lời bằng một câu hỏi khơi gợi chuyện cũ:
- Mấy đứa có nhớ chị từng bảo khi mới học trường này, chị và Trí có nghi ngờ một người không?
Quỳnh Giao tới cuối vừa vặn nghe thấy. Con bé gật đầu lia lịa, đáp có.
An kể hồi chị mới vào trường, luôn cảm thấy cô bạn tên Vy học chung lớp mình rất kì lạ. Vy giống như thuộc một phe phái ngầm, vì An và Trí cũng thế nên rất dễ nhận ra. Mỗi ngày tan học, Vy thường ra ngoài gặp một cậu học sinh và nghe cậu ta báo cáo gì đó.
An phát hiện cậu học sinh kia chính là cái cậu được Ái Lạp cảnh cáo vì gian lận cưa cây trong hội thể thao mấy năm trước. An còn nhớ lúc cậu ta bị Ái Lạp đánh, Nim còn chạy xuống ôm lấy cậu ta.
Nim là ai? Là người năm lần bảy lượt chơi xấu Ái Lạp một cách công khai. Ngẫm kĩ hơn thì Vy còn chơi khá thân với Trinh nữa.
An không có nhiều ấn tượng với Trinh lắm, nhưng Trí lại nhớ khá rõ. Bảo sau lần đạp Trinh đến nôn ọe ở canteen thì mới biến thành ác ma trong miệng học sinh cấp II Thanh Lịch, chứ trước đó cậu chỉ là cái đuôi luôn bám theo đại tỷ không hơn.
Trí An bắt tay thu thập chứng cứ, điều tra sâu hơn. Kết quả bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác. Hóa ra ngày xưa ở trường cấp II không chỉ có hai nhóm là "Trấn Lột" và "Thống Trị Thế Giới", mà còn có một nhóm ngầm khác.
Chúng là khởi nguồn của tất cả các tệ nạn trong trường. Nếu "Trấn Lột" mà Ái Lạp đã thu phục chỉ đơn thuần đi trấn tiền của đám học sinh, thì bọn này còn kinh khủng hơn thế! Thuốc mê, chất kích thích, mê tín dị đoan, tất cả đều được sử dụng để thu tiền của học sinh trong trường. Nếu phải kể ra thì có rất rất nhiều, và chính Ái Lạp cũng đã từng bị vướng vào một trong số các vụ đó.
Vụ ban phát điều ước ở thư viện, vu oan các học sinh giỏi, bùa yêu,... Bây giờ liên kết lại, tất cả đều có điểm chung là dùng thuốc mê và làm tiền.
Dù không tìm ra được bằng chứng, nhưng An tin chắc người đứng đầu tổ chức đó là Vy.
Do một số chuyện nên Vy đã chuyển đi, đồng đảng của Vy tồn đọng ở trường này cũng ở ẩn. Nhưng vài hôm trước lại phát hiện có người đang tập hợp họ lại.
Trí nhớ rõ ngày cuối cùng trước khi Vy chuyển đi, anh và Vy có làm một bản giao kèo để Vy không động đến Ái Lạp nữa, nên người đứng sau chuyện này không thể là Vy được.
Tất nhiên Trí không nói cho An nghe về đoạn kí ức này. Anh chỉ khẳng định người đó không phải Vy.
- Chị lo lắm! Gần đây em có gây sự với ai không Ái Lạp?
An lo lắng gặng hỏi, nhận được cái lắc đầu của Ái Lạp mới yên tâm thở phảo. Chị mệt mỏi ngồi thụp xuống cạnh Trí, lưng dựa vào lan can, tay đẩy gọng kính.
- Là Ánh.
Cường đột ngột lên tiếng. Bầu không khí yên lặng trong vài giây, Bảo là người đầu tiên mở miệng:
- Mặc dù tao không có tình cảm cá nhân với Ánh nhưng mày đang kết luân một cách vô lí.
- Chẳng có gì là vô lí ở đây cả. Trực giác của tao chưa bao giờ sai.
- Không có nghĩa là nó sẽ mãi mãi đúng.
Bảo lạnh giọng cắt ngang. Quỳnh Giao cúi mặt, bối rối cắn móng tay. Nếu được dựa vào trực giác để phán đoán thì Quỳnh Giao cũng muốn nói đó là Ánh. Tại Ánh lạ lắm, Quỳnh Giao luôn có cảm giác cô bạn luôn cố làm điều gì đó nhưng không rõ cụ thể là gì.
Hai anh em nhà Quỳnh Giao trao đổi ánh mắt với nhau, âm thầm thở dài. Mắt thấy nét mặt Bảo xuất hiện vài tia lưỡng lự, Quỳnh Giao liền chủ động đề xuất:
- Làm thế này có được không?
Như thường lệ, bốn đứa lớp 10A thay vì ra canteen sẽ kéo nhau ra bãi cỏ sân sau để ngồi. Hôm nay mấy đứa chưa ăn sáng nên không thể mua bim bim được. Quỳnh Giao lôi bọc sandwich cất ở dưới ngắn bàn ra, định bụng chạy theo mấy đứa Ái Lạp đã trốn tiết ra đó trước.
Khi đi ngang qua Ánh, Quỳnh Giao như nhớ ra gì đó liền đứng lại. Ánh nghe có tiếng động lập tức ngẩng đầu. Cô đơ ra mấy giây, song nhanh chóng đã che giấu cảm xúc bằng một nụ cười lịch sự:
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi lỡ làm hơi nhiều sandwich, cậu có muốn qua ăn chung không?
Khuôn viên sân sau không trồng nhiều cây lắm, đa phần là thảm cỏ xanh mướt trải dài. Giữa những thảm cỏ có đường lát đá, cả khoảng sân rất rộng rải rác mỗi mấy cây cao tỏa bóng.
Chỗ quen thuộc của mấy đứa là một gò đất nổi lên, đỉnh dốc có bóng cây, mệt có thể nằm trên sườn dốc thoải để ngắm nhìn bầu trời. Bảo dựa lưng vào thân cây, Ái Lạp ngồi bên cạnh, trên đùi Ái Lạp là cái đầu vàng hoe của Cường.
- Tê chân quá bạn tôi ơi.
- Cố chịu đi.
Mắt Cường nhắm nghiền tưởng đang ngủ, thế mà lúc Ái Lạp kêu than cậu vẫn kịp đối đáp lại. Ái Lạp nhấc đầu Cường lên, điều chỉnh tư thế một chút cho đỡ tê rồi lại đặt đầu cậu xuống. Bảo đưa cho Ái Lạp mấy quyển sách, không mở mắt ra nói:
- Cho nó gối lên cái này này.
- Không!
Cả cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế bất động, Cường phản đối. Ái Lạp mặc kệ, ngồi chờ Quỳnh Giao. Phía sau lưng có mấy lớp đang ngó qua cửa sổ nhìn về phía này. May mà thân cây to lớn đã chắn hết, chỉ lộ ra cái chân dài của Bảo và Cường, trông qua còn tưởng hai thằng con trai đang dựa vào nhau ngủ.
Chuông hết tiết vừa reo được mấy phút Quỳnh Giao đã tới. Tay lớp trưởng xách cả ổ sandwich to ụ, Ánh theo gót cũng xách mấy chai nước khoáng.
- Tao làm nhiều quá nên gọi thêm người có được không?
- Được được, hỏi lắm làm gì! Lớp trưởng dọn đồ nhanh đi tao đói run tay