Từ sau vụ đi tham quan, hai đứa ngồi cùng bàn đằng kia bất giác thân nhau hơn hẳn. Bố Ái Lạp lúc biết chuyện cũng bất ngờ lắm, bởi tại cô con gái quý hoá nhà ông từ bé không hợp tính với bất kì ai, nay lại lòi từ đâu ra một thằng cu mặt mày sáng sủa chơi với nó.
Bảo bị mời về nhà Ái Lạp làm khách, dù muốn hay không muốn thì vẫn bị bắt ép về. Vừa mới tan học, cả một đội quân hùng mạnh đã cưỡng chế tóm Bảo lên xe làm cậu không chống lại nổi. Đến khi nhận thức được Ái Lạp cũng đang vui vẻ ngồi trong xe với mình, Bảo mới bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Bố Trịnh siết chặt tay lái thầm tự nhủ, với một trăm lẻ bảy điều về nước bọt giống đực mà mình truyền cho Ái Lạp, thế quái nào mà nó lại có thể có một thằng bạn là con trai được?
- Hai đứa thân nhau đến mức nào rồi?
Ông Trịnh ẹ hèm hỏi, len lén quan sát phản ứng của hai đứa nhỏ qua gương chiếu hậu. Ái Lạp đang mải ngậm kẹo, chậc lưỡi nói:
- Bạn bè bình thường.
Nhưng Bảo lại không nhịn được cục tức bỗng dưng bị bắt cóc, nên chõ mồm chen ngang:
- Thân tới mức trao đổi máu và nước bọt rồi!
Ông Trịnh nghe xong bị sặc, ho sù sụ không có hồi kết, bà Trịnh bên cạnh thì lại cười phá lên, hẩy vai chồng:
- Cháu nó giống anh ngày xưa phết nhỉ?
- Giống gì mà giống? Chả giống gì cả!
Bố Trịnh trừng mắt, cáu giận phủ nhận. Ông và Bảo cứ mắt to trừng mắt nhỏ qua gương chiếu suốt quãng thời gian ngồi trên xe, còn Ái Lạp lại thảnh thơi rung chân nghịch ipad.
Bảo có ác cảm với bố Ái Lạp từ đợt biết chú này truyền dạy mấy cái linh tinh vào đầu con bé rồi. Thời buổi này, rõ ràng nên để con gái nhận thức được sự thật, cho nó biết đường xem cái nào nên làm cái nào phải tránh. Đây chú dạy kiểu này vô tình hại con, ngây thơ quá bước ra ngoài xã hội cũng chẳng phải là điều tốt. Đúng là dở hơi!
Mẹ Trịnh thầm cảm thán rằng Bảo quả là có cá tính, từ đầu đến cuối cứ thản nhiên nhìn thẳng vào mắt ông xã nhà này, giữa hai người như có tia lửa điện, chẳng ai chịu nhường ai. Mẹ cười khúc khích, quay xuống hỏi thử cô con gái nhà mình:
- Bạn nói có thật không Ái Lạp?
- Bạn nói thật đấy ạ, con biết là bố lừa con suốt khoảng thời gian qua rồi nhé. Con ghét bố!
Ái Lạp hờ hững bày ra bộ dáng ghét bỏ, tay khoanh lại, người ngả ra ghế. Mặt ông Trịnh nhanh chóng tái mét đi, trừng mắt càng thêm lớn với Bảo. Được lắm thằng oắt, mi khá lắm!
Cả buổi gặp mặt hôm đó bỗng dưng trở thành trò đấu ngầm giữa ông chú to kềnh với một cậu nhóc nhỏ. Ông Trịnh cứ mở mồm ra câu nào liên quan đến Ái Lạp là Bảo xoáy lại câu đấy, làm cho ông nghẹn họng không thôi. Mãi tới tận giờ ăn tối, bà Trịnh phải đàn áp mãi mới làm cho chồng mình ngồi im được. Nhìn thoáng qua Bảo đang lặng lẽ ăn cơm, rồi lại nhìn qua cậu con trai của mình, thấy hai đứa có khí chất giống nhau kinh khủng khiếp. Có điều so với Trịnh Nhiên Vinh thì Bảo lại mang tính ma lanh nhiều hơn, không trầm như thằng con nhà này. Bà hỏi:
- Bố mẹ Bảo làm nghề gì?
- Dạ bố mẹ cháu làm bất động sản.
Ông Trịnh lầm bầm tên Bảo trong miệng, nghĩ đến họ Thiệu lại còn làm bất động sản, sao cứ quen quen. Được một lúc, ông đập bàn nhớ ra:
- A, bố cháu có phải Thiệu Khương Lâm không?
Bảo lẳng lặng gật đầu, bỗng dưng vẻ đối địch của ông Trịnh đối với cậu giảm đi không ít. Ông hơi nhíu mày, trầm lặng ăn cơm.
8 giờ tối ngày hôm đó Bảo mới được thả về. Mẹ Trịnh nhờ tài xế riêng chở cậu về thẳng nhà, xong xuôi, mẹ mỉm cười với Ái Lạp, đuổi hai đứa nhỏ về phòng đi tắm. Đoạn, mẹ quay sang hỏi chồng:
- Anh phát hiện được cái gì sau bữa cơm thế?
Quả là người phụ nữ tinh tường, thấy ông Trịnh cứ im lặng suốt liền nhận ra điều không ổn. Ông Trịnh thở dài, kéo sát vợ mình lại gần, ôm lấy bà rồi nói:
- Nhà của cu cậu kia hơi phức tạp. Bố mẹ mải mê công việc, ông ăn chả bà ăn nem, khá là bất hạnh...
Bà Trịnh ngạc nhiên tột độ, không ngờ sau lưng một cậu bé khá ngỗ nghịch lại là gia cảnh như thế, thảo nào ngay từ đầu bà đã cảm thấy khí chất cậu không bình thường, hoá ra cũng là cậu ấm nhà giàu có. Có điều bố mẹ như thế mà tính tình không bị sinh hư, lại còn có thể đùa nghịch với Ái Lạp thì đúng là kì tích.
- Thằng bé giỏi thật, sao nó vui tươi hớn hở thế nhỉ?
- Không! - Ông Trịnh ngắt lời. - Chẳng qua là với Ái Lạp thôi!
Ánh mắt hai vị phụ huynh toát ra tia thâm sâu khó tả. Ái Lạp mà biết được suy nghĩ hai cụ chắc chắn sẽ đập đầu vào tường, vãi cả "vui tươi hớn hở", hớn đến độ liếc mắt một cái làm anh lớp 9 chạy mất dép, hớn lắm cơ.
***
- Ngủ không biết gì luôn...
Tiết văn, cả lớp xôn xao nhìn hai đứa nhỏ bàn cuối