Sau một canh giờ, Lâm Kiếm cùng Nhâm Thanh Phong đã đến một cửa hiệu bán những vật phẩm tu chân nằm trong sơn cốc nhỏ thuộc Huyền Dương môn.
Những địa phương mua bán đồ vật tu chân như thế này ở Tu Chân giới được gọi là phường thị. Tại các môn phái hoặc những thành trì lớn ở Tu Chân giới nhiều đến không đếm xuể.
Trong phường thị không giao dịch với nhau bằng tiền, mà là một loại đá chứa linh khí nồng đậm, thường được gọi là linh thạch.
Phẩm chất của linh thạch chia làm cực phẩm, thượng phẩm cùng hạ phẩm. Tỉ lệ đổi là: một cực phẩm tương đương một trăm thượng phẩm, một thượng phẩm tương đương một trăm trung phẩm và một trung phẩm tương đương một trăm hạ phẩm.
Sở dĩ dùng linh thạch làm tiền tệ lưu thông là bởi vì bản thân nó có vài công dụng lớn:
Một, bổ sung linh lực tiêu hao của tu chân giả trong chiến đấu. Lấy ví dụ: khi hai tên tu tiên giả thực lực không thua kém nhau nhiều tiến hành chiến đấu, tất nhiên phải sử dụng pháp thuật, pháp khí cùng pháp bảo, mà những thủ đoạn này đều tiêu hao linh lực trong cơ thể, thời gian càng kéo dài, linh lực trong cơ thể bọn họ cũng sẽ tiêu hao càng lớn.
Lúc này, ai có thể nhanh chóng bổ sung linh lực là đại biểu rằng hắn có thể kiên trì càng lâu, hơn nữa cũng có thể giành được thắng lợi cuối cùng. Vào lúc này, tác dụng của linh thạch được biểu lộ ra, nếu khôi linh thạch trong tay ngươi có phẩm chất càng cao, thì người có ưu thế hơn so với đối phương.
Cho nên nói, linh thạch trong một khối linh thạch thượng phẩm tuy rằng không bằng linh khí chứa trong một trăm khối linh thạch trung phẩm, thế nhưng giá trị tuyệt đối có thể đạt đến tổng số một trăm khối trung phẩm linh thạch.
Hai, dùng để đề cao tốc độ tu luyện của tu chân giả.
Ba, dùng để bố trí một ít pháp trận nhỏ - vừa, cũng vì cung cấp năng lượng để duy trì pháp trận.
Linh thạch đến từ các mỏ linh thạch, mỏ linh thạch thông thường xuất hiện ở vùng lân cận linh mạch. Do nó là tài nguyên trọng yếu nhất ở Tu Chân giới nên thông thường đều bị các đại tu chân môn phái, gia tộc liên hợp khống chế. Mà gia nhập môn phái tu chân một cách để có được linh thạch.
Nhâm Thanh Phong phát hiện cái gọi là phường thị này cùng với chợ ở thế tục cũng không khác nhau là mấy, chẳng quá thành lập một cửa hiệu lo do một vài tu tiên giả mà thôi.
Tu chân giả tại các gian hàng trong sơn cốc phần lớn là đệ tử phổ thông của Huyền Dương môn, ngoài ra cũng còn không ít tu chân giả bởi bì tư chất tu tiên không cao, nói chung cũng không tiếp tục khổ tu, trực tiếp mở tiểu điếm ở đây.
Lâm Kiếm vừa đi vừa giới thiệu Nhâm Thanh Phong về những đồ vật quầy hàng bày bán gồm những thứ gì, sử dụng ra sao. Sau một hồi, họ lại đi đến một cửa tiệm đang bàn bán rất nhiều linh phù các loại.
“Linh phù thông thường ở Tu Chân giới là như vậy, đều do tu chân giả dùng phương pháp chế tác đặc thù đem một ít pháp thuật phong ấn trong tấm phù. Tại thời điểm sử dụng chỉ cần hướng tấm phù truyền một chút linh khí là có thể phóng xuất phép thuật trong linh phù, mặt khác, phần lớn linh phù chỉ có thể sử dụng một lần. Dựa theo công dụng, linh phù có thể đơn giản chia làm ba loại: phòng ngự - phụ trợ - công kích. Phòng ngự như Quang Thuẫn phù, Thủy Tường phù, phụ trợ như Phong Độn phù, Thổ Độn phù, công kích như Hỏa Long phù, Băng Châm phù. Dựa theo chất liệu lại có thể chia làm ngọc phù, thù bì phù (phù bằng da thú), chủ phù (phù bằng giấy) các loại.”
Lâm Kiếm cấm lấy một tấm linh phù thao thao bất tuyệt giảng giải cho Nhậm Thanh Phong hiểu tường tận.
Nhâm Thanh Phong nói: “Vậy linh phù dựa theo uy lực lớn nhỏ thì phân chia như thế nào?”
Lúc này chủ quầy mới nói tiếp: “Linh phù dựa theo uy lực lớn nhỏ có thể đơn giản chia làm bảy cấp, phân biệt tương ứng là Luyện Khí hậu kỳ, Trúc Cơ tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, Linh Tịch tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, bảy cấp độ. Mặt khác, linh phù cấp bậc càng cao càng hiếm thấy, bởi vì linh phù uy lực càng cường đại thì yêu cầu tài liệu cùng kỹ xảo chế tác cũng lại càng cao, xác suất chế tác thành công cũng càng nhỏ, phí tổn cũng càng cao. Về phần pháp thuật của tu tiên giả ngoài Kết Đan kỳ, trên cơ bản là không có cách nào phong ấn để chế thành linh phù. Mà những ngọc phù này tại tệ quán đều là tại hạ đã dùng rất nhiều nỗ lực cùng giá cao để làm ra, chỉ cần phí tổn mười hạ phẩm linh thạch , phòng ngự, công kích, các loại đều có đủ."
Nhâm Thanh Phong nghe xong cuối đầu nhìn. Lâm Kiếm lúc này mới nói: “Linh phụ này của các hạ, thoạt nhìn hàm lượng linh khí cũng không cao, đều là một ít pháp thuật cấp thấp đơn giản, hẳn là phù nhất giai phù đi!”
Thanh niên liền nói: “Xem trang phục vị đạo hữu này thì hẳn cũng là sư huynh của ta tại Huyền Dương môn, sư đệ chỉ có tu vi Trúc Cơ tiền kỳ, cũng chỉ có thể làm ra loại nhất giai phù này.”
Ở Tu Chân giới, đồng giai tu chân giả thông thường xư hô với nhau là đạo hữu, hầu hết tu chân giả đê giai (cấp bậc thấp) xưng hô với tu chân giả cao giai là tiền bối.
Về phần danh xưng đạo hữu này ý nghĩa chính là bằng hữu trên con đường truy cầu, cảm ngộ thiên đạo, mà tu vi cao thấp cũng thường biểu thị tu chân giả trên con đường theo đuổi thiên đạo được bao xa, người tu vi thấp xưng với người tu vi cao là tiền bối chính là ngụ ý tôn trọng.
Đương nhiên tôn trọng cũng chỉ là tôn trọng, vào những thời điểm đoạt bảo họ tất không nương tay một chút nào. Bởi vì tu chân giả cũng là người, là người thì đều có mặt dối trá, giả dối.
Lâm Kiếm nói: “Linh phù cấp một uy lực quá nhỏ, chúng ta cần mua linh phù cấp hai.” Nói xong hai người đứng dậy rời đi.
Thanh niên vội vàng ngăn lại: “Hai vị đạo hữu xin dừng bước, tại hạ vẫn còn hai tấm nhị giai linh phù.” Nói xong từ túi trữ vật bên hông lấy ra hai tấm ngọc phù linh quang lấp lánh.
Lâm Kiếm vừa đi tới vừa nhìn: “Không tồi, một tấm Quang Thuẫn phù, một tấm Hỏa Long phù. Ban nãy tại sao đạo hữu không lấy ra?”
Thanh niên nói: “Ta vốn tính toán lưu lại hai tấm phù này để chính mình về sau dùng, bất quá phù cấp một thật sự khó bán. Nếu đạo hữu cần thì bán cho đạo hữu! Một khối trung phẩm linh thạch.”
Lâm Kiếm nói: “Đạo hữu giỡn à, tại hạ tuy rằng không chế phù bất quá cũng biết giá cả. Hai tấm phù này của ngươi tối đã một trăm năm mươi khối hạ phẩm linh thạch.”
Thấy thanh niên lộ vẻ mặt khó xử, cúi đầu không nói, Lâm Kiếm lại nói: “Không bằng lại thêm mười lăm tấm nhất giai phù, tổng cộng ba khối trung phẩm linh thạch thì sao? Xem ra việc buôn bán của người cũng không dễ dàng!”
Thanh niên mừng rỡ: “Đương nhiên được, đương nhiên được.” Dù sao phù cấp một cũng khó bán, cho nên thanh niên này cũng muốn nhân cơ hội đem phù này bán đi.
Lâm Kiếm tiếp nhận hai tấm linh phù cấp hai, lại chọn mười tấm phù cấp một, cuối cùng đưa ba khối linh thạch trung phẩm ra. Mà quầy của thanh niên nọ cũng chỉ còn có vài tấm phù, cho nên hắn cũng không bán nữa, trực tiếp thu thập đồ đạc rồi vui vẻ rời đi.
Trên người Lâm Kiếm lúc này cũng chỉ có sáu khối trung phẩm cùng mấy chục khối hạ phẩm linh thạch, mà linh thạch này là hắn tiết kiệm được từ linh thạch luyện công mà sư phó ban ỗi ba năm. Những Trúc Cơ kỳ đệ tử bình thương khác cũng không có nhiều linh thạch như vậy, linh thạch bọn họ nhận được ngay cả tu luyện ngày thường cũng không đủ.
Hai người lại đi dạo một chút, mới phát hiện toàn bộ phương thị thế nhưng cũng không có một tấm linh phù cấp hai, cuối cùng họ lại mua được một cái túi trữ vật trung đẳng cùng hai tấm Băng Châm phù cấp hai.
“Cái này chính là túi trữ vật sao? Thật đúng là kỳ lạ à nha. Tại miệng túi, ý niệm tập trung vào đồ vật nào, đồ vật đó liền được thu vào, thật sự là thực dụng đến không ngờ.” Nhâm Thanh Phong sờ sờ túi nhỏ màu trắng không rõ chất liệu bên hông rồi nói.
Lâm Kiếm