Tuy rằng Nhậm Thanh Phong chạy vô cùng nhanh. Nhưng phải nửa canh giờ mới đến được nhà ăn ở Ngọc Thanh sơn.
Nhà ăn khá rộng, ngoại trừ có vài phàm nhân làm tạp dịch ra thì cũng không có mấy đệ tử đến dùng cơm.
Nhậm Thanh Phong đang tìm người phụ trách nhà ăn thì lại nhìn được một tấm bảng, trên đó ghi: “Thời gian ăn cơm đã qua, mời chư vị lần sau hãy đến.”
Cũng may trên người Nhậm Thanh Phong có không ít cổ tệ thông dụng trên Thiên Thai đại lục. Tuy tông môn cũng không có quy định cụ thể, nhưng vị quản sự không dám khinh phạm, những đầu bếp phàm tục khác cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau khi bỏ ra một cổ tệ, Nhậm Thanh Phong rốt cuộc cũng có được vài món ăn mang hương vị đặc biệt từ một vị đầu bếp.
Sau khi kết thúc bữa ăn một cách nhanh chóng, Nhậm Thanh Phong lại có phát hiện ngoài ý muốn. Thì ra đám đầu bếp phàm nhân này còn cất trữ một lượng lớn rượu ngon mà chưa có bán ra. Thanh Phong hỏi ra mới biết đây đều là rượu thượng hạng mà những đầu bếp này trong thời gian nghỉ phép xuống dưới chân núi bỏ tiền túi ra mua về để bán lại cho những đệ tự nghiện rượu ở đây.
Một chuyện tốt như thế, Nhậm Thanh Phong tất nhiên không bỏ qua. Sau khi xuất ra không ít cổ tệ để mua mười vò rượu lớn. Trong lòng thầm nghĩ: "Sau này có cơ hội xuống núi thì phải mua về vài trăm vò dự trữ."
-----o0o-----
Màn đêm dần phủ xuống vạn vật, bên trong thạch ốc của mình, Nhậm Thanh Phong nhìn mười vò rượu trước mặt mà tâm tình khá cao hứng.
Tuy vậy hắn cũng cảm thấy khá buồn bực. Nhà ăn quá xa chỗ hắn ở. Tuy hắn không biết trước kia các vị sư huynh, sư tỷ, tiền bối kia giải quyết việc ăn cơm như thế nào, nhưng hắn sẽ không vì một bữa cơm mà phải khổ công như vậy.
“Ngày mai cũng lên ra tiểu sơn phía sau thạch ốc coi một chút, nếu mỗi ngày có thể bắt được vài con thỏ hoang hoặc là vài con dã thú để nướng ăn vậy thì sau này cũng không cần phải chạy đi chạy lại một chặng đường dài. Có rượu có thịt xem ra cuộc sống tu luyện sau này cũng có thể chấp nhận được. Nhưng trong phạm vi hơn mười dặm quanh tiểu sơn, rất có thể có một đệ tử đời thứ hai sinh sống. Cho nên mình cũng cần phải cận thận điều tra một chút. Chẳng may lại đắc tội với chủ nhân của tiểu sơn thì thật phiền toái.”
Trong lòng Nhậm Thanh Phong tự nhủ rồi lại lẩm bẩm: “Không đúng, nếu như trên núi có đệ tử đời thứ hai thì tại sao nơi này lại xây dựng phòng cho đệ tử đời thứ ba ở?”
Nghĩ vậy, Nhậm Thanh Phong liền đứng dậy, rời khỏi giường đá dạo quanh một vòng.
“Linh căn của mình có thể nói là kém cỏi, hiện giờ lại gặp phải bình cảnh. Trong đoạn thời gian này, có lẽ nên buông lỏng một chút. Rồi mấy ngày nữa lại cùng Lâm Kiếm đến Tàng Kinh Các xem sao. Nhưng hy vọng thật sự không lớn a.” Nhậm Thanh Phong buồn bực cảm thán trong lòng rồi ngả người xuống giường.
Lúc này ngoài trời đã tối đen như mực, Nhậm Thanh Phong tùy ý lấy ra quyển sách "thiên thai đại lục dật văn lục", quyển sách mà hắn mua lại từ Hoàng lão
Tuy rằng bây giờ là ban đêm, nhưng trên bàn đá trong phòng Nhậm Thanh Phong có một viên dạ minh châu, vì thế mà cả gian phòng cũng sáng lên không ít.
Viện dạ minh châu này, nếu thế tục thì chính là kỳ bảo vô cùng quý hiếm và xa xỉ. Nhưng tại Huyền Dương môn cũng chỉ được dùng làm vật chiếu sáng.
Lấy nhãn lực của Nhậm Thanh Phong, cho dù ánh sáng trong gian phòng cũng chỉ hơi sáng một chút, không cần đốt đèn, trực tiếp đọc sách cũng không thành vấn đề. Nhưng trong phòng hắn lại có một viên dạ minh châu nên cũng tiện nghi cho hắn.
Trong phòng vốn có một chút ánh sáng, mà viên dạ minh châu giống như một mặt trăng trong đêm tối. Dưới hoàn cảnh như vậy, Nhậm Thanh Phong có cảm giác vô cùng tĩnh lặng, tịch mịch.
“Quyển sách cũ này không biết có điểm gì đặc biệt. Chẳng lẽ có điều gì cổ quái hay là trong sách có cất giấu gì đó?” Nhậm Thanh Phong lẩm bẩm.
Sau đó, hắn lại vừa cười vừa lắc đầu: “Không đúng, nếu vậy thì Hoàng lão đã sớm phát hiện ra. Đâu đến lượt mình ngồi đây tìm hiểu cơ chứ? Nhưng lão đầu tử kia cũng không phải là người trên giang hồ, nên cũng không biết phương pháp tìm ra bí mật của quyển sách này. Ừm, rất có thể chính là như vậy. Bản thân cũng nên xem qua một chút.