Trong đêm mưa trắng trời, ở gian ngoài của Nhã Ý Tiểu Cư, hai người Nhậm Thanh Phong và Lâm Kiến ngồi bên cạnh bàn đá tâm sự cùng nhau.
Bốn mươi hai khối linh thạch trung phẩm, bảy mươi tám khối linh thạch hạ phẩm, ba bình Tụ Linh đan, một khối ngọc bài Nhị đại đệ tử thân phận, một cái ống ngọc màu đỏ, hai tờ Phong Nhận Phù cấp năm, một tờ Độn Thổ phù cấp sáu, một kiện pháp khí cao cấp – Phá Kim Toa. Đây là toàn bộ chiến lợi phẩm thu hoạch được của hai người Nhậm Thanh Phong.
“Linh thạch thật là nhiều! Tên Mã Dằng này chết cũng chưa hết tội. Một Nhị đại đệ tử trúc cơ hậu kỳ, cho dù là đệ tử trưởng lão cũng không có tài sản nhiều như vậy.” Nhậm Thanh Phong nhận xét vô cùng tự tin. Sau khi hắn biết được nguyên nhân ẩn chứa trong đó, càng cảm thấy mình đã vì dân trừ hại.
“Ba bình Tụ Linh đan này giá trị càng xa xỉ. Một viên có thể đổi được trên mười bốn viên linh thạch trung phẩm. Huống chi ba bình là ba mươi viên.” Lâm Kiếm cũng nói phụ họa. Sau khi trao đổi cùng Nhậm Thanh Phong một lát, hắn đã không còn cảm thấy khẩn trương và sợ hãi.
“Tụ Linh đan này trân quý như vậy sao?” Nhậm Thanh Phong nghi ngờ hỏi. Mặc dù trước đó đã cùng Lâm Kiếm trò chuyện một hồi lâu, nhưng Tụ Linh đan thần kỳ như thế nào hắn vẫn chưa hề biết.
“Trong Huyền Dương môn, có thể nói Tụ Linh đan này là đan dược hảo hạng nhất mà Nhị đại đệ tử chúng ta được sử dụng. Một năm Nhị đại đệ tử bình thường chỉ được phát hai viên. Loại đan dược này không những chứa một lượng lớn linh khí tinh thuần mà còn có một tác dụng rất quan trọng, đó là, trong vòng hai canh giờ sau khi dùng, tốc độ hấp thu luyện hóa linh khí của tu sĩ được tăng lên gấp đôi.”
Tuy chỉ nói theo kiểu học thuộc lòng nhưng Lâm Kiếm vẫn có một chút đắc ý.
Nhậm Thanh Phong cũng không để ý tới chuyện đó. Nhậm Thanh Phong biết Lâm Kiến chính là dạng người luôn cảm thấy tự hào về hiểu biết của bản thân mình. Mỗi lần gặp được cơ hội như thế này, hắn sẽ rất vui mà thể hiện một chút.
Đối với loại biểu hiện này của Lâm Kiếm, Nhậm Thanh Phong cũng rất chào đón. Bởi vì Nhậm Thanh Phong vốn không phải người Tu Chân giới nên hiểu biết thật sự quá ít. Mà Lâm Kiến từ nhỏ lớn lên tại Huyền Dương môn, chưa tính đến việc Lâm Kiếm đọc được rất nhiều thư tịch từ Bình Kính, chỉ cần ở cùng với sư phụ hắn - Lâm trưởng lão, mưa dầm thấm đất, cũng có thể biết rất nhiều sự tình Tu Chân giới.
Một huynh đệ vô cùng nhiệt tình, không ngại phiền hà, lại thích giảng giải tận tình như vậy, đúng là người Nhậm Thanh Phong cần nhất bây giờ.
“Có thể tăng cao tốc độ hấp thu linh khí trời đất của tu sĩ? Chẳng nhẽ trong các tài liệu luyện chế Tụ Linh đan có Tụ Linh thảo, cái loại linh thảo mà theo đồn đãi có thể tụ tập linh khí trời đất sao?”
Nhậm Thanh Phong kinh hãi hỏi. Đối với loại linh thảo thần kỳ như Tụ Linh thảo, hắn cũng có biết một chút.
Chút hiểu biết này hắn có được từ bản bút ký của đại sư tại Bạch Vân Tự. Nhưng lúc Bạch Vân hòa thượng đưa cho Nhậm Thanh Phong xem quyển sách này, hắn chỉ xem như để giải trí, không nghĩ là thật. Cũng không hề tưởng tượng được trên đời lại có loại cỏ kỳ lạ như vậy.
“Cũng phải thôi. Trước kia, ta cũng không tin có người tu chân thực sự tồn tại, bây giờ thì đã là một gã trúc cơ rồi” Nhậm Thanh Phong thầm tự giễu mình.
“Cái gì mà Tụ Linh thảo trong lời đồn chứ? Toàn bộ Tu chân giới Thiên Thai địa lục đều biết rõ. Mà cũng khó trách, A Phong ngươi đến từ Lưu Tinh đại lục, mới tiến đến Thiên Thai không lâu. Không biết cũng rất bình thường. Nhưng như ngươi nói, hình như trước đây đã nghe nói qua! Vậy cũng là phi thường hiếm có rồi.
Tụ Linh thảo này đã có nguồn gốc vạn năm tại Thiên Thai đại lục. Hiện giờ, Thất đại môn phái và các môn phái lớn khác đều có trồng. Nhưng hoàn cảnh Huyền Dương tông chúng ta là phù hợp nhất để linh thảo này sinh trưởng. Dù vậy, hằng năm cũng chỉ thu hoạch được chừng ba mươi cây có thể luyện đan dược mà thôi. Lục đại môn phái thì càng ít. Chuyện này, ta cũng chỉ là nghe sư phụ nói lại. Thế nên Tam đại đệ tử mới nhập môn càng không thể biết được.”
Tại Thiên Thai đại lục, mặc dù tán tu cao giai đều biết Thất đại môn phái có trồng loại linh thảo này, nhưng không biết được cụ thể hằng năm mỗi đại môn phái thu hoạch được bao nhiêu linh thảo và bao nhiêu Tụ Linh đan được luyện chế. Cho dù giữa các đại môn phái, cũng không thể biết rõ, huống chi là Tam đại đệ tử bình thường.” Lâm Kiên kiên nhẫn giải thích.
Mặc dù người huynh đệ này hiểu biết ít nhưng vừa khéo lại thỏa mãn được ham muốn thể hiện của Lâm Kiếm.
Đôi khi chính Lâm Kiếm cũng hoài nghi, lẽ nào mình tiến cử Nhậm Thanh Phong tiến vào Huyền Dương Môn phần lớn chính là vì nguyên nhân đó?
Nhậm Thanh Phong vẫn chưa hiểu rõ, liền hỏi: “Chuyện số lượng đan dược được luyện chế là việc cơ mật của môn phái thì ta có thể hiểu, nhưng về số lượng linh thảo thì sao? Còn nữa, Tụ Linh đan không có hiệu quả đối với tu sĩ cao giai sao?”
Hiển nhiên, Nhậm Thanh Phong đang dần dần nắm được vấn đề rồi.
“Tụ Linh thảo sở dĩ có tên như vậy là vì nó có thể hấp thu linh khí trong đất trời, nhưng mà cũng không phải không co giới hạn.