Nhậm Thanh Phong cũng không dừng lại tại chỗ mà vừa suy tính vừa nhanh chóng ngự sử Phá Kim Toa bay ra khu rừng này. Sau đó, dừng tại một mảnh đất hoang ở phía đông ngoài bìa rừng ba trăm trượng. Nhậm Thanh Phong thu hồi Phá Kim Toa ở không trung, tiếp theo tìm một bụi cỏ dại cao cỡ nửa người, ngồi xuống tĩnh tọa.
Theo Nhậm Thanh Phong suy đoán, ngày hôm nay khí trời trong xanh, bây giờ bầu trời cũng không có đám mây nào. Vậy một lát nữa trời tối nhất định sẽ có trăng xuất hiện.
Chỉ cần có trăng, vậy chắc chắn yêu quái kia sẽ lại chạy đến sơn trấn nhỏ tìm bắt người hoặc thú đi một mình để ăn. Như vậy, yêu quái đó nhất định sẽ phải đi qua chỗ của Nhậm Thanh Phong. Đến lúc đó Nhậm Thanh Phong ở chỗ này chặn giết nó là được rồi.
Căn cứ phản ứng của cư dân trong sơn trấn nhỏ kết hợp với những tình huống của một ít cương thi mà Lâm Kiếm từng kể qua, hơn nữa chính mình quan sát tại nghĩa địa. Nhậm Thanh Phong có thể nắm chắc sáu phần mà kết luận, yêu quái mà cư dân trong sơn trấn nhỏ đã nói chính là cương thi trong truyền thuyết rồi.
Kỳ thật cương thi còn chia làm hồng cương thi, bạch cương thi, lục cương thi… thật nhiều chủng loại. Chủng loại bất đồng thì mức độ mạnh yếu cũng bất đồng. Nghe nói cương thi cao cấp thì ngay cả pháp bảo của tu sĩ cũng không thể thương tổn. Nhưng Nhậm Thanh Phong cũng không hiểu rõ chuyện này cho lắm, hắn chỉ biết là cương thi cấp thấp thì thường thích ăn máu thịt.
Nhậm Thanh Phong cũng suy đoán, rất có thể cương thi đó ngay cả thi thể người chết cũng đã không buông tha. Nếu không các thi thể của những người bị mất tích ở nghĩa địa ngoài trấn nhỏ cũng không biến mất sạch sẽ như vậy.
Nhậm Thanh Phong quan sát tình huống tại các vùng phụ cận nghĩa địa ngoài sơn trấn nhỏ thì phát hiện những nơi đó cũng không có những điều kiện cần thiết để hình thành cương thi. Tối đa cũng chỉ có thể coi là phong thủy thuận lợi, đại bộ phận thi thể sau khi chôn cất cũng không hư thối rửa nát dễ dàng. Chỉ là nếu nói các thi thể có bất đồng năm tuổi, lại còn không trọn vẹn, khuyết này thiếu nọ mà toàn bộ lại cũng biến thành cương thi thì đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Mặc dù Nhậm Thanh Phong cho rằng rất có thể cương thi sẽ ẩn giấu ở trong khu rừng cây quỷ dị này. Nhưng bởi vì ngoài bìa rừng có tu sĩ nào đó đã bày ra trận pháp cấm chế, nên rất có thể trong đó có tu sĩ ma đạo tồn tại. Nhậm Thanh Phong dĩ nhiên sẽ không lỗ mãng trực tiếp đi tới tấn công phá hư cấm chế.
Lỡ như khi chính mình mới vừa hao phí một lượng lớn linh lực phá khai cấm chế, bên trong lại đột nhiên lao tới một đám cương thi có thực lực không rõ, cùng một tên tu sĩ ma đạo cũng không rõ tu vi. Vậy không phải là mình chết chắc rồi sao! Trừ khi là dùng hai tờ cao giai phù kia mới có cơ hội còn mạng sống.
Nhậm Thanh Phong còn nghe nói các loại yêu vật như cương thi, sau khi tu luyện tới một trình độ nhất định thì cũng có thể bày trận làm phép giống như tu sĩ cao giai. Nếu bản thân mình đụng phải loại này thì sợ rằng sẽ còn thảm hại hơn. Nói không chừng sẽ bị bắt sống ăn thịt.
Nhậm Thanh Phong mặc dù tương đối có gan anh hùng, nhưng cũng không có dũng cảm đến tình trạng muốn đi chịu chết không công!
Căn cứ vào những suy đoán đó, Nhậm Thanh Phong nhìn sắc trời ngày càng tối, vừa hưng phấn vừa lo lắng ngồi trong bụi cỏ hoang, bất động chờ đợi.
Sau một canh giờ, vầng trăng sáng rốt cục xuất hiện trên bầu trời. Địa phương mà ánh trăng chiếu đến, bóng tối mới vừa xuất hiện toàn bộ biến mất. Ngay cả một ít cỏ hoang bên người Nhậm Thanh Phong cũng đều được phủ lên một tầng sáng màu bạc lộng lẫy.
Đồng thời lúc đó, trừ ra tiếng hít thở như có như không cùng tiếng tim đập của Nhậm Thanh Phong, vài trăm trượng chung quanh cũng dị thường an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị, ngay cả tiếng chim hót cũng không còn.
Trong hoàn cảnh như vậy, đối với Nhậm Thanh Phong mà nói, mặc dù dễ dàng bại lộ chính mình, nhưng cũng đã dễ dàng để hắn dùng mắt thường quan sát tình huống ở phương hướng rừng cây. Nếu như dùng thần thức dò xét, mặc dù sẽ nhanh và toàn diện hơn, nhưng lại rất có thể khiến ục tiêu bị quan sát cảnh giác. Như vậy sẽ tạo thành bất lợi cho kế hoạch tập kích của Nhậm Thanh Phong.
Khi Nhậm Thanh Phong đang lưu ý quan sát, đột nhiên một trận âm phong thổi qua ở rừng cây xa xa,