Sau đó chỉ nghe một tiếng động rồi ánh lửa bốc lên, kèm theo đó là tiếng thét chói tai trong sương mù dày đặc.
Sương mù dày đặc dần dần tan biến một phần, trong đó phần lớn là bị hỏa long thiêu đốt, một phần nhỏ còn lại thì biến thành khí đen nhàn nhạt, tiêu tán dần vào trong không khí. Sau khi sương mù dày đặc thu nhỏ lại, nó hơi ngưng lại một chút, rồi lại tiếp tục đánh về phía Nhậm Thanh Phong.
Nhưng mà khi phiến sương mù kia bị hỏa long ngăn cản, dù chỉ hơi hơi tạm dừng trong nháy mắt, Nhậm Thanh Phong đã vận khởi Ngự Phong Quyết hướng sang bên cạnh bay xa gần năm mươi trượng rồi.
"Ngay cả hỏa long tam giai cũng không đối phó được với sương mù này, Tụ Hồn Phiên của ma đầu kia quả nhiên lợi hại, bây giờ rốt cuộc nên làm gì cho phải đây?"
Nhậm Thanh Phong vừa nhanh chóng thi triển Ngự Phong Thuật né tránh sự truy đuổi của đám sương mù, đồng thời suy nghĩ chiến lược đối phó.
Vốn Nhậm Thanh Phong chứng kiến tên tu sĩ áo lam kia khẽ vung tay lên liền tùy ý đánh ra một đạo phong nhận đánh tan một đoàn sương mù, vì vậy mới vô ý đánh giá thấp uy lực của đám sương mù. Hơn nữa vốn hắn tính toán dùng một tấm tam giai hỏa long phù để tiêu diệt đoàn sương mù. Lấy tốc độ đuổi theo của ma đầu trước mắt, toàn lực ngự sử Thanh Phong kiếm, trợ giúp tu sĩ áo lam này giết địch. Nhậm Thanh Phong lại không ngờ, hiện tại dùng hết hỏa long phù rồi mà không có hiệu quả gì. Còn phạm vi công kích của Thanh Phong kiếm lại quá nhỏ, đối phó với sương mù này chỉ sợ cũng sẽ không có hiệu quả.
Chỉ là lúc này mặc dù Nhậm Thanh Phong đang chạy trốn, nếu không phải lưu tâm đến đồng đạo bị ma đầu kia tiếp tục vây khốn lâm trận bỏ chạy. Cho dù đang tránh né hắc vụ, cũng chỉ luẩn quẩn vây quanh trận tranh đấu này, đồng thời có ý định tìm thời cơ thích hợp, ra tay bất ngờ một phen.
Hắc ảnh nọ thấy Nhậm Thanh Phong với tu vi thấp như vậy sử dụng Ngự Phong Quyết lại có thể chạy nhanh như thế! Ngay cả hắc vụ đắc ý nhất của hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đuổi theo kịp, không khỏi giận dữ! Đồng thời lại phát hiện tu sĩ áo lam kia vẫn như cũ tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn cũng không có lực phản kích. Vì thế đành hừ lạnh một tiêng, Tụ Hồn Phiên vừa động, lại đánh ra một đoàn hắc vụ lớn nhanh chóng hướng tới Nhậm Thanh Phong.
"A! Không ngờ lại xuất ra một đoàn hắc vụ nữa, nhìn bộ dáng của ma đầu kia hẳn là ngày chết không xa. Kế tiếp phải coi tu sĩ áo lam kia rồi!"
Nhậm Thanh Phong vẫn chưa quay đầu lại, thần thức vừa động, trong lúc đó liền phát hiện một đoàn hắc vụ khác đang đuổi theo, liền gia tăng cước bộ, nhưng là trong lòng cũng không lo lắng, trái lại bắt đầu vui mừng.
Hắc vụ của ma đầu kia có vẻ như chỉ có thể sử dụng số lượng có hạn, hiện tại xuất ra hai luồng đuổi theo mình, hắc vụ để vây công tu sĩ áo lam tự nhiên sẽ thiếu mất hai luồng. Mà chút điểm khác biệt này, lại giúp cho trung niên tu sĩ áo lam một cơ hội phản công tuyệt hảo, chỉ cần nắm bắt được cơ hội này, ma đầu kia còn không chết chắc?
Chỉ là Nhậm Thanh Phong tính toán mặc dù không sai, bất quá cũng không thể như nguyện.
Chỉ thấy trên mặt tu sĩ áo lam kia lộ vẻ do dự, sau đó vẫn là tiếp tục thi triển Ngự Phong Thuật bay về phía trước, không nhanh không chậm ngăn cản chung quanh hắc vụ, không hề có chút ý muốn động thủ nào, có vẻ như hắn cho rằng thời cơ còn chưa đủ chín muồi.
Vì thế Nhậm Thanh Phong cũng chỉ rất buồn bực cắn răng, mà tiếp tục trốn tránh hai đoàn hắc vụ đánh tới. Bất quá trong lòng ít nhiều có chút nghi ngờ hành động tiếp viện lỗ mãng của bản thân. Đồng thời cũng sử dụng một số Phong Nhận phù quyết định hướng cánh rừng bên ngoài chạy trốn.
Nhưng vào lúc này,bước ngoặt rốt cuộc cũng đã xảy ra!
Hắc ảnh hình người vì thấy mình xuất ra hai đoàn hắc vụ, đồng thời đuổi theo Nhậm Thanh Phong, lại vẫn không đem lại hiệu quả, tự nhiên là tức giận muốn nổ phổi. Lại thêm trung niên tu sĩ đối diện, tựa hồ linh lực quá ít không đủ để tiến hành phản kích hữu hiệu. Dưới cơn kích động, cư nhiên hét lớn một tiếng, Phá Hồn Phiên vừa động, lại xuất ra một đoàn hắc vụ, rất nhanh hướng về Nhậm Thanh Phong đón đầu đánh tới.
"Ma đầu, chớ có càn rỡ!"
Ngay khi đoàn hắc vụ thứ ba mới vừa bay ra mười trượng, tên tu sĩ áo lam vẫn một mực chờ đợi rốt cuộc gào to một tiếng, bắt đầu phản kích rồi.
Chỉ thấy tu sĩ áo lam này, vốn là hai tay rất nhanh vũ động linh quyết, tiếp theo liền thấy mấy đạo Phong Nhận màu xanh đậm, xen lẫn tiếng rít chói tai nháy mắt đánh tới. Theo sau một trân tiếng kêu thê lương truyền đến, chung quanh có mấy đoàn hắc vụ nháy mắt đã bị đánh tan thành hắc khí nhàn nhạt, dần dần phát tán ra không khí.
Khi hắc khí nhàn nhạt còn chưa có phát tán ra, hai đạo thanh mang dài nửa xích, rất nhanh hiện lên. Mà hắc ảnh ma tu ở ngoài mười trượng kia, lúc này cũng từ trong phẫn nộ chạy tới. Hai tay huy động rất nhanh, mấy tảng đá lớn màu đất vàng trong phạm vi ba thước rất nhanh nghênh đón lưỡng đạo thanh mang kia.
Ngay sau đó, chỉ nghe mấy tiếng nổ “ầm ầm ầm”, hai đạo thanh mang ngắn kia, rất nhanh liền đánh nát tảng đá lớn, tiếp tục đâm