Sau khi Nhậm Thanh Phong hét lên mấy tiếng vui sướng, tinh thần hắn càng thêm sảng khoái, dường như tất cả các cảm giác buồn bực cũng theo tiếng hét đó mà biến mất không còn chút dấu vết.
Sau một hồi kiểm tra tình trạng thân thể, nhưng Nhậm Thanh Phong không phát hiện có biến hóa gì lớn, chỉ có linh khí trong đan điền dường như nồng đậm hơn một chút. Đồng thời thần thức tuy không mạnh hơn, nhưng thu phóng càng thoải mái tự nhiên và có thể dò xét rõ ràng các vật xung quanh.
"Ha ha, thật không ngờ lần này ta chẳng những có thể biến nguy thành an, mà công lực còn tịnh tiến, ngay cả thần thức cũng cô đọng hơn. Xem ra trong giây phút sinh tử có thể kích thích tiềm chất của tu sĩ. Hơn nữa, thông qua quá trình tiêu hao toàn bộ linh lực rồi nhanh chóng tu luyện bổ sung, không ngờ có thể khiến cho linh lực trở nên tinh thuần hơn. Tuy chỉ là một chút ít, nhưng cũng khó mà có được."
Nhậm Thanh Phong từ từ thoát khỏi cảm giác kỳ diệu vừa rồi. Sau đó dường như lại ngộ ra điều gì.
"Sau này hàng ngày ngoại trừ tu luyện đả tọa bình thường thì ta sử dụng Thanh Phong kiếm luyện tập ngự kiếm thuật. Mỗi lần đều đem linh lực hao phí hết, rồi nhanh chóng tu luyện bổ sung. Nếu làm như thế chắc chắn có tác dụng, có lẽ không lâu nữa là có thể đạt tới Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong."
Nhậm Thanh Phong hơi trầm ngâm, sau đó vẻ mặt lộ ra nét vui mừng, nhẹ lẩm bẩm.
"Nhưng đáng tiếc, nếu tu luyện như vậy có khuyết điểm rất lớn là khi linh lực tiêu hao hết sẽ vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa khi phải nhanh chóng tu luyện bổ sung linh lực sẽ tốn không ít linh thạch." Sau khi Nhậm Thanh Phong nhìn thấy những linh thạch đã hết linh lực (tinh thạch đã dùng) dưới chân thì khẽ nhíu mày lẩm bẩm
Lần này để khôi phục hoàn toàn linh lực trong cơ thể mất đến ba khối linh thạch trung phẩm. Nếu sau này cứ theo như tốc độ như vậy, linh thạch dùng không đến vài ngày. Số linh thạch trên người mình sẽ hết sạch!
"Theo tình hình này, có lẽ phải đến phường thị Tiểu Cốc ở Huyền Dương môn trước, mang toàn bộ pháp khí cấp thấp bán đi mới được. Đúng rồi, trong túi trữ vật của ma tu đó chắc chắn cũng có không ít linh thạch! Còn kiện nhuyễn giáp và mấy trăm viên huyết sắc trân châu! Mặt khác còn mấy thi thể tu sĩ cũng phải giao cho sư môn đổi lấy phần thưởng!"
Sau một hồi suy nghĩ, Nhậm Thanh Phong quyết định trước tiên rời khỏi nơi này quay về Huyền Dương môn. Tuy nơi này hoang dã ít người, nhưng cũng khó chắc là không có tu sĩ tới làm phiền. Tu sĩ áo lam đi qua Quỷ Khốc lâm kia là một ví dụ. Hơn nữa nếu mà tu sĩ áo lam vẫn đang tìm kiếm mình khắp nơi mà chỗ này cách Quỷ Khốc lâm không đến hai trăm dặm thì thật sự là không sáng suốt.
Trở về Huyền Dương môn sẽ an toàn hơn. Dù sao Huyền Dương môn chỉ có đệ tử đồng môn, hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ làm phiền mình. Cho dù là không vừa ý với mình, cũng chỉ có thể giải quyết ở bên ngoài.
Mặt khác mình lại còn tìm được bốn cây trận kỳ của Phân Thủy trận, nếu mà hàng ngày chỉ ở trong trận tiến hành tu luyện, nhất định là không có sơ hở. Hơn nữa linh khí bên trong nhà nhỏ (tiểu cư) của mình so với chỗ hoang vu này nồng đậm hơn nhiều. Cùng là bổ sung, khôi phục toàn bộ linh lực, nếu ở đây cần đến ba khỏa trung phẩm linh thạch thì ở nhà chắc chỉ cần hai khối là đủ.
Nghĩ thông suốt mấy vấn đề này, Nhậm Thanh Phong cũng không lưu lại nữa. Hắn liền vung tay phóng ra pháp khí Hoàng Chu, trên không trung nó nhanh chóng biến lớn, sau đó thân hình Nhậm Thanh Phong lóe lên liền nhảy lên Hoàng Chu. Hắn đánh ra một đạo bạch sắc linh lực, chỉ thấy pháp khí Hoàng Chu vẽ ra một đạo quang mang màu vàng hơn trượng, nhanh chóng bay về phía Huyền Dương sơn.
Mười ngày sau, Nhậm Thanh Phong dựa vào cảm giác phương hướng đơn giản của mình, cuối cùng đã tới phụ cận Huyền Dương sơn. Đứng trên Hoàng Chu, Nhậm Thanh Phong đón gió nhìn về phía xa xa Huyền Dương sơn liên miên không dứt, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp, cảm giác của kẻ lãng tử khi trở về nhà.
"Cuối cùng cũng không lạc đường!"
Nhậm Thanh Phong nghĩ. Ngự sử pháp khí Hoàng Chu, hạ xuống trấn nhỏ bên ngoài chân núi Huyền Dương sơn. Sau đó mới lại cất bước đi về phía tiểu trấn đang tấp nập người qua lại. Lần trước gặp phải chuyện ở tiểu sơn trấn, xuất hiện trước mặt những người dân phàm tục, khiến Nhậm Thanh Phong không khỏi ái ngại. Dù sao tu sĩ lấy tu luyện là việc chính, chuyện vì dân trừ hại nếu như thường xuyên nhìn thấy cũng không tốt lắm.
Nhậm Thanh Phong ngồi cạnh một cái bàn vuông lớn sơn màu đỏ ở gần cửa sổ trên lầu hai của Trú Tiên lâu, sau khi cơm no, rượu say liền nói với tiểu nhị chạy tới tính tiền:
"Tiểu nhị, có rượu ủ mười năm không? Có thì mang cho ta ba mươi vò đi."
Bởi vì vụ Ngô Sơn, không tiện đi Tửu Tuyền trấn mua mấy vò Đài Châu Lão Diếu. Đành phải tại Trú Tiên trấn, mua nhiều một chút rượu ủ trên mười năm của Trú Tiên lâu. Như vậy còn tốt hơn là không có rượu uống.
"Vị đại gia này, tiểu điếm không có nhiều