Lãnh thổ Đại Chu mênh mông, chỉnh thể là một bình nguyên vĩ đại, cũng có hồ có núi dài rộng hơn trăm dặm.
Trên đại lục này, sau lưng là núi, trước mặt là biển, phía bắc lãnh thổ Đại Chu là một sa mạc mấy ngàn dặm không người sinh sống.
Hướng nam lại là đầm lầy mênh mông không thấy bờ, được gọi là Mê Vụ Chiểu Trạch, trong đó có nhiều độc trùng, dã thú, khí độc, môi trường khốc liệt, khí hậu khác thường.
Phía tây là rừng rậm nguyên thủy, được gọi là Vô Tận Sâm Lâm, tại đó cũng hung hiểm vạn phần, chỉ có bên ngoài rừng rậm khoảng trăm dặm mới có người sống.
Phía đông là biển khơi không ranh giới. Hàn giang vốn khởi nguồn từ Vô Tận Sâm Lâm ở phía tây, sau khi chảy ngang qua đại lục rồi mới nhập vào Đông hải.
Hai bên bờ Hàn giang có nhiều ao hồ, sông lớn, đất đai phì nhiêu, chậm rãi bồi đắp chúng sinh trên khu vực đại lục này.
Căn cứ vào tư liệu lịch sử của triều đại trước ghi lại, đại lục này vốn có tên là Vẫn Tinh, không rõ nguồn gốc của tên gọi vì nó có quá nhiều truyền thuyết.
Vượt qua sa mạc ở phương bắc sẽ đến một dãy núi kéo dài liên miên đến vô hạn, lớn vô cùng vô tận, núi vốn cao không thấy đỉnh mà quanh năm mây trắng lượn lờ, ngay cả chân núi cũng bị tuyết che phủ, gọi là Thế Giới Băng Tuyết.
Đại sơn chạy dọc qua Vô Tận Sâm Lâm kéo dài đến Mê Vụ Chiểu Trạch ở phía nam. Về phần phía sau đầm lầy và đại sơn là cái gì thì con người vẫn chưa biết.
Giang hồ từ trước đến nay đồn đại trong núi có bảo vật thần kì. Sáu năm trước, Nhâm Thanh Phong đã từng cùng với những người khác vượt qua sa mạc ngàn dặm, đến chân dãy núi tìm cơ duyên. Đồng hành cùng hơn mười nhất lưu cao thủ trong giang hồ, nhưng chỉ có mấy người trở về!
Chính là lần đó Nhâm Thanh chiếm được Thanh Phong cổ kiếm cùng Thiên Giáng bào trên người, cũng ở trong tuyệt cảnh cực hàn mà công lực tiến nhanh, đột phá tiến vào cảnh giới Tiên thiên. Về sau lấy hoàn cảnh tại tuyết sơn hàn phong tham ngộ vào Bách gia kiếm thuật, sáng chế Thanh Phong kiếm quyết tổng cộng mười ba thức, biến phức tạp thành đơn giản, chú trọng đến chiêu ý! Từ đó trở về sau trở thành nhất đại tông sư trên giang hồ.
Cổ kiếm toàn thân xanh ngọc, dài ba thước rưỡi, kiếm quang nội liễm, nhìn qua giống như một thanh binh khí phổ thông. Nhâm Thanh Phong lúc đó đoạt được cũng không nghĩ nó là đồ tốt, sau lại phát hiện ra kiếm nay tuy rằng rắn chắc dị thường nhưng lại làm bởi chất liệu chưa nghe tên bao giờ! Cho đến khi tiến vào Tiên thiên, vận dụng nội lực biến dị thì kiếm thanh khẽ ngâm lên, chém sắt như bùn! Nhâm Thanh Phong mừng rỡ, đặt tên kiếm này là Thanh Phong theo tên của mình. Từ điểm đó có thể nói Nhâm Thanh Phong có chút khuynh hướng tự yêu bản thân.
Thiên Giáng bào – tên này là do lão hòa thượng Bạch Vân giúp Nhâm Thanh Phong đặt tên, áo này màu hồng, chất liệu không phải tơ tằm, cũng không phải vải, có thể chống thủy hỏa. Tuy rằng không thể thực sự giúp bản thân ngăn cản đao kiếm nhưng đao kiếm xuyên thấu qua không lưu lại dấu vết. Bởi vậy hòa thượng mới tán dương là Thiên Giáng bào.
Nhâm Thanh Phong đang nghĩ ngợi thì một tiểu hòa thượng đã chuyển lời tới, mời ăn…
Hắn ngồi dậy, hơi chóng mặt, liền vận nội lực tiêu trừ toàn bộ hơi rượu.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong phòng, bốn phía bài trí đơn giản: một cái bàn, một cái ghế dựa cùng chiếc giường gỗ lim mà chính mình đang ngồi.
Trên bàn bày biện mấy món ăn sáng đơn giản: hai cái bánh bao, một chén cháo, Thanh Phong kiếm treo ở đầu giường, cuối chân giường là một chậu nước trong cùng một cái khăn mặt.
Sau khi rửa mặt và ăn một chút, Nhâm Phong mang theo trường kiếm trên lưng đi ra bên ngoài, lẩm bẩm: “Hôm qua cũng không biết say lúc nào, thực sự là thống khoái! Giống như người bình thường uống rượu, say rượu, lấy áo làm mền!”
Chỉnh lại thắt lưng, Nhâm Thanh Phong nhắm hai mắt cảm nhận ánh sáng ấm áp, thoải mái chiếu trên mặt!
“Thanh Phong huynh, dậy rồi à? Ha ha, nghỉ ngơi khỏe chứ? Rượu mà hòa thượng ta dự trữ cả năm thế là bị Thanh Phong huynh ngươi một buổi tối uống hết rồi, thật sự là tửu lượng cao nha!” Lão hòa thượng vẻ mặt cười cười đi tới.
“Đáng tiếc lão hòa thượng ngươi không uống rượu, bằng không sẽ rất thú vị!” Nhâm Thanh Phong đang ngửa đầu, nhắm hai mắt đón ánh sáng mặt trời thản nhiên đáp.
Đại hòa thượng đi đến gần đó, nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của Nhâm Thanh Phong liền nói: “Ha ha, hòa thượng ta nếu uống rượu thì giờ vẫn còn nằm!” Lại nói: “Trong chốn giang hồ đều biết Nhâm Thanh Phong có kiếm thuật tuyệt đỉnh, nhưng rất ít người biết hắn cũng vô cùng hiểu rõ cuộc sống của thường nhân à!”
Nhâm Thanh Phong cười nói: “Mấy ai lại biết Bạch Vân đại sư sở trường nhất không phải là ngoại gia công phu, mà là trù nghệ cùng thuật ủ rượu nha? Ha ha”
Hòa Thượng cũng học Nhâm Thanh Phong ngửa đầu lên phơi nắng!
Ngay lúc hai người bạn vong niên đang ca tụng lẫn nhau, một tiểu hòa thượng khoảng tám tuổi chạy đến, vừa chạy vừa kêu lên: “Sư phụ, không tốt! Không tốt! Có quái vật, có quái vật!” Nói xong, khom lưng thở dốc.
Lão hòa thượng nói: “Chuyện gì vậy? Chậm rãi nói, không cần gấp!”
Nhâm Thanh Phong đánh ra một đạo chân khí nhỏ trên lưng tiểu hòa thượng đang cuối đầu khom lưng, vừa nói với Bạch Vân: “Ha ha, tiểu tử này là Tiểu Thất mà ngươi thu nhận sao? Không tệ, không tệ!”
Lão hòa thượng liền nói: “Đúng vật, đứa nhỏ này rất thông minh, dù có chút nghịch ngợm!”
Tiểu hòa thượng bị đánh một luồng chân khí liền cảm thấy khỏe lên, cũng không thở dốc, ngẩng đầu nói: “Sư phụ, phía sau thủy đàm có thủy quái, đại sư huynh bọn họ đều ở đó, bọn họ bảo ta đến tìm sư phụ.”
“Thủy quái? Thanh Phong huynh, chúng ta đi xem thế nào!” Lão hòa thượng ngạc nhiên nói.
Nói xong ôm lấy tiểu hòa thượng đi đến phía trước, tiểu hòa thượng chớp chớp mắt nhìn Nhâm Thanh Phong, hiển nhiên là có chút tò mò: tại sao hắn bị vỗ nhẹ liền không cảm thấy một chút mệt mỏi nào nữa?
Bích Thủy hàn đàm, như tên gọi – thủy đàm xanh biếc trong vắt. Theo như Bạch Vân đại sư phỏng đoán thì chỉ cần ngâm trong đầm mấy canh giờ là có thể trừ đi tạp chất trong cơ thể, cường hóa kinh mạch, nói không chừng còn có thể đạt đến cảnh giới Tiên thiên.
Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng của hòa thượng, chưa hề có người có thể ngâm trong đầm lâu như vậy, trừ phi không muốn sống, đến ngay cả chính lão hòa thượng cũng chịu không nổi hàn thủy trong đầm.
Dựa theo thường lệ, các tiểu hòa thượng mỗi buổi sáng phải đến ven đầm lấy nước lau thân thể với mục đích cường kiện thân thể.
Buổi sáng hôm nay lại đột nhiên phát hiện trong nước xuất hiện một con cá sấu màu trắng, đại đệ tử của Bạch Vân hòa thượng thiếu chút nữa bị cắn, cho nên mọi người mới bảo Tiểu Thất đi tìm lão hòa thượng.
Nhâm Thanh Phong cùng lão hòa thượng nghe xong lời kể của các tiểu hòa thượng, lại nhìn thấy hàn đầm xanh biếc này, im lặng suy nghĩ.
“Ta xuống dưới xem thế nào, bằng không mọi người sẽ tiếp tục bị quấy nhiễu.” Nhâm Thanh Phong ngẩng đầu nói.
“Cũng tốt, ngươi mặc Thiên Giáng bào lại có thể hô hấp trong nước, lặn xuống đó hẳn là không có vấn đề. Chẳng qua thủy đàm này ở chỗ sâu hàn khí tăng lên, hơn nữa quái vật ở trong nước nên chỉ sợ càng thêm khó đối phó. Thanh Phong huynh