Một đêm đã qua đi rất nhanh Nhậm Thanh Phong, Lâm Kiếm mượn ánh lửa, ngồi trên núi Tửu Nhục uống rượu nói chuyện phiếm.
Trời sáng rõ, ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi, hai người mang theo Tiểu Hắc, đến đại điện nhận nhiệm vụ ở đỉnh núi Ngọc Huyền. Nhậm Thanh Phong phát hiện, trong nhóm đệ tử làm việc ở nơi đăng ký nhiệm vụ lần này, vẫn còn là ông lão mặc áo xanh lần trước.
Hai vị là giao nhiệm vụ hay là đến để nhận nhiệm vụ?” sau khi ông lão ngồi xuống bàn đá, run rẩy theo thông lệ hỏi. Đệ tử nhị đại đến đây giao, nhận nhiệm vụ mỗi ngày đều không ít. Bởi vậy ông lão này cũng không có nhận ra hai người Nhậm Thanh Phong, Lâm Kiếm.
Sư huynh quên chúng tôi nhanh đến vậy? Lần trước chúng ta nhận nhiệm vụ đi Đài Châu tìm đệ tử mất tích.” Lâm Kiếm có chút ngoài ý muốn, tiếp theo cầm hai thỏi ngọc đồng ghi chép thông tin nhiệm vụ chuyển qua.
“Ồ, hóa ra là hai ngươi, không ngờ các ngươi trở lại nhanh như vậy? Như thế nào rồi? Các đệ tử thất lạc hai ngươi đã tìm thấy chưa? Nếu như chưa tìm thấy, ta có thể giúp các ngươi hủy bỏ nhiệm vụ”. Ông lão nhìn kiểm tra ngọc đồng một lát, rồi từ từ nói.
“Không cần đâu, chúng tôi đến là giao nhiệm vụ. Đệ tử mất tích lần này đều tìm thấy cả rồi. Còn tìm được thêm mấy tên tu sỹ khác nữa. Tất cả đều ở trong đây, ngươi tự mình xem đi.” Nhậm Thanh Phong cũng không muốn nhiều lời. Hắn nói xong, lấy một cái ngọc đồng và một cái túi trữ đồ đặt lên trên bàn đá trước mặt ông lão.
“Tự ta tận mắt nhìn ư?” thần sắc của ông lão thay đổi, khuôn mặt nghi hoặc, nghi vấn hỏi. Tiếp đó lão là cầm ngọc đồng đặt ở trán, dùng thần thức thăm dò.
"Hóa ra là nơi đóng quân Đài Châu đã bị hủy bỏ rồi à? Xem ra hai ngươi may mắn, không phải dùng lực nào, chỉ thuận tiện chạy một vòng là đã có thể nhận được thưởng. Như vậy tốt rồi, dựa theo ngọc đồng mà nói, hiện tại coi như các ngươi mỗi người hoàn thành một lần nhiệm vụ mức độ khó trung bình. Đem ngọc bài thân phận của các ngươi lại đây, ta đăng ký một chút” ông lão xem xong ngọc đồng, vẻ mặt hiện lên thần sắc xem thường.
“Sư huynh, ngươi xem xong cái túi trữ đồ rồi lại nói cũng chưa muộn”. Nhậm Thanh Phong cười nụ nói.
"Túi trữ đồ có cái gì đáng xem? Lẽ nào các ngươi không biết, trong Tông môn cấm tặng đồ cho đệ tử đang trực ban à?” Ông lão ấy có chút không cho là hắn nói đúng. Sau đó lão có chút không hài lòng, gượng gạo cầm túi trữ đồ ấy lên, thần thức vừa động thì đồ đạc bên trong xuất hiện trên bàn đá.
Sau đó, mấy người nghe thấy mấy âm thanh phịch, phịch, vài thi thể đã đắp đống trên bàn đá. Mà sáu thi thể này chính là thi thể tu sỹ mất tích được Nhậm Thanh Phong mang về bàn giao nhiệm vụ.
“A, đây…..đây là, rốt cuộc đây là chuyện gì? Các ngươi đựng nhiều thi thể như vậy ở bên trong, rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Ông lão mặc áo xanh nhìn đống thi thể trên bàn đá, trước hết là kinh ngạc, sau đó lại không vừa ý, gằn giọng hỏi.
“Cái này, huynh đệ, ta vừa nghĩ cần ngăn cản ngươi, nhưng lại không nghĩ đến động tác của huynh đệ sẽ nhanh như vậy. Thực sự là không thể trách hai người bọn ta”. Lâm Kiếm mặt đỏ lên, vội vàng giải thích. Lâm Kiếm vừa mới nghĩ nên nói rõ sự việc cho ông lão này, nhưng không ngờ rằng lão này lại muốn làm hai người rơi vào tình huống khó coi, Lâm Kiếm muốn ngăn cản nhưng không kịp. Mà lúc này Lâm Kiếm muốn cười cũng không dám cười, cho nên mặt đỏ hồng lên.
"Sư huynh không cần phải hoang mang, sáu thi thể này chính là hai đệ tử mất tích và bốn tán tu mất tích khác mà chúng tôi tìm thấy. Ngoài ra trong này còn có một ngọc bài thân phận của đệ tử mất tích khác. Sư huynh xin hãy kiểm chứng một tý” Khuôn mặt Nhậm Thanh Phong lạnh lùng đưa qua một thỏi ngọc bài thân phận đệ tử tam đại nói.
Trước đây Nhậm Thanh Phong cũng không ngờ sự việc lại trở nên như vậy. Có điều sự việc đã như vậy rồi, hắn cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa. Ai bảo ông già này vô duyên vô cớ muốn làm cho bọn hắn rơi vào tình huống khó coi.
“Các ngươi nói, những thi thể này đều là tu sỹ bậc thấp đã mất tích à?” Ông lão mặc áo xanh khôi phục lại bình tĩnh, xấu hổ ho khan một tiếng. Sau đó lão kiểm tra qua loa một chút mấy cái khôi lỗi thi thể này. Có điều lão lại không hề giật mình quá mức, mà chỉ trực tiếp thu nhặt thi thể, rồi lại tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy! Mấy thi thể mất tích này, vốn là tại hạ tìm thấy ở một nơi trong rừng cây kỳ lạ bên ngoài thành Đài Châu. Có mặt lúc đó còn có một vị tu sỹ trung niên tu vi linh tịch hậu kỳ”. Nhậm Thanh Phong sớm có chuẩn bị liền nói. Sau đó hắn kể lại đại khái trước sau câu chuyện một tý. Về việc bản thân nhặt được cái túi trữ vật của tên ma tu lại không nói ra. Hơn nữa việc tên ma tu và cương thi bị diệt sát hắn cũng chỉ nói là một người tu sỹ mặc áo xanh không biết tên ấy làm. Bản thân hắn chỉ đứng một bên giúp đỡ chút ít, cuối cùng mới có được những thi thể này.
“Haizz, xem tình hình chuyện này, phải báo cáo với Tông môn mới được. Như vậy đi, hai ngươi cầm hai tấm ngọc bài thân phận này đi đến nơi phát đan dược, linh thạch lĩnh thưởng cho nhiệm vụ là được rồi. Ngoài ra nhiệm vụ lần này, phân thưởng cho hai người các ngươi cũng không giống nhau. Ngươi trong ba năm gần đây phải làm sáu lần nhiệm vụ, lần này đã có thể triệt tiêu toàn bộ rồi. Mà ngươi thì coi như là hoàn thành tốt một lần nhiệm vụ có mức độ khó trung bình”.
Ông lão áo xanh nghe Nhậm Thanh Phong trần thuật xong, liền cầm ngọc bài thân phận của hai người. Lão lại cẩn thận ghi chép một chút chi tiết. Lúc này lão thu lại hết mấy thi thể kia, rồi nhanh chóng đưa trả lại ngọc bài thân phận của hai người và túi trữ vật của Nhậm Thanh Phong, cái túi đã dùng để đựng thi thể