“Cái gì cơ? Vị sư đệ này cần phải xem lại kỹ hơn. Những điều ghi chép trong khối ngọc đồng thứ hai này chính là thuật luyện khí cấp cao nhất của giới tu chân đại lục thiên thai hiện nay đấy! Chính là “yêu thú linh thảo chí” cái gì cũng có, không hề bình thường chút nào. Sư đệ dám nói chỉ đáng giá khoảng mười viên linh thạch hạ phẩm đổ lại sao! Người thực là không biết nhìn hàng!” Ông lão nghe thấy lời nói của Nhậm Thanh Phong, tỏ vẻ không vui, liền giải thích một cách triệt để.
“Đây mà cũng là thuật luyện khí cấp cao nhất của giới tu chân hiện nay sao? Đệ thấy chỉ là thuật luyện khí vớ vẩn nhất của giới tu chân mới đúng. Còn về “yêu thú linh thảo chí”, nội dung tuy phong phú, nhưng những điều ghi chép lại là một số yêu thú linh thảo chưa ai gặp bao giờ cả. Thử hỏi ai có thể bảo đảm những nội dung ghi chép đó, đều là thật, mà không phải là bịa đặt vô căn cứ chứ? Hơn nữa cho dù có là thật, thì e rằng ở trong giới tu chân hiện nay chúng cũng gần như đã mất tích, khó mà có thể tìm thấy được.”
Tuy Nhậm Thanh Phong nói hai khối ngọc đồng này không hề có tác dụng gì, lúc đó lại không hề vội vàng bỏ đi. Mà hắn vẫn tiếp tục ung dung nói với ông lão.
“Sư đệ, một khi đã nói như vậy, thì lão phu cũng không miễn cưỡng nữa, hai khối ngọc đồng này mỗi khối ba viên linh thạch trung phẩm. Nếu sư đệ muốn thì mua luôn đi. Còn nếu không muốn, thì xin cứ tự nhiên đi.” Ông lão thấy Nhậm Thanh Phong không rời đi ngay, trong lòng cũng có chút tính toán, liền nói tiếp.
“Sư huynh quả nhiên quan sát tỉ mỉ, không ngờ có thể nhìn ra được tại hạ vẫn có chút do dự. Chính xác, không dấu gì sư huynh, “yêu thú linh thảo chí” này tại hạ thực sự có chút hứng thú. Nếu có thể ghi nhớ, sau này trước mặt các huynh đệ đồng môn cũng có thứ để mà ba hoa. Chỉ có điều giá cả thực sự quá đắt, mà tại hạ là một đệ tử đời thứ hai bình thường, một tháng cũng chỉ có thể được lĩnh một viên linh thạch trung phẩm mà thôi. Làm sao có thể vì một vật tiêu khiển mà lại tiêu tốn nhiều linh thạch dùng để tu luyện cớ chứ.” Nhậm Thanh Phong với dáng vẻ như bị nhìn thấu suy nghĩ, nói một cách thành khẩn.
“Điều này thì dễ nói thôi, sư đệ chỉ cần đưa ra năm viên linh thạch trung phẩm, hai khối ngọc đồng này chính là của sư đệ.” Ông lão áo xanh nhíu mày sau đó hạ quyết tâm nói.
Chắc hẳn hai khối ngọc đồng này đã lưu lại trên tay của ông lão này một khoảng thời gian rất dài rồi. Hơn nữa tầng hai của Tàng Thư Các này thông thường thực sự có rất ít đệ tử ra vào, đệ tử giống như Nhậm Thanh Phong, một lần đã đánh bóng bốn khối ngọc đồng thì lại càng ít. Cho nên lão mới không tiếc mà hạ giá xuống.
“Sư huynh hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ muốn khối ngọc đồng thứ nhất, còn về khối ngọc đồng thứ hai kia tại hạ nếu mua về, e rằng cũng không có tác dụng gì. Sư huynh nếu cứ kiên trì như thế thì bây giờ tại hạ đành phải cáo từ.” Nhậm Thanh Phong nói với vẻ khó xử.
“Thôi được rồi! Hai khối ngọc đồng là bốn viên linh thạch trung phẩm, nếu sư đệ vẫn không thể chấp nhận được, thì lão phu đành phải giữ lại vậy. Hơn nữa khối ngọc đồng thứ hai này thực sự là món đồ tốt. Nếu không vì đã lưu lại trong tay lão phu trong thời gian quá dài, mà vẫn chưa có đệ tử khác muốn mua. Lão phu tuyệt đối sẽ không bán lỗ đâu.” Ông lão nghĩ ngợi một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói một cách cường điệu.
“Được, nếu đã như vậy, thì tại hạ cũng không nói gì thêm nữa. Nhưng trước khi giao dịch, kính xin sư huynh nói lại về lai lịch của hai khối ngọc đồng này, như vậy tại hạ mới có thể yên tâm chi linh thạch, mà không sợ sẽ lưu lại những rắc rối gì sau này.” Nhậm Thanh Phong thẳng thắn đáp, sau đó liền cố tỏ vẻ lo lắng đưa ra nghi vấn.
“Về điều này, sư đệ xin hãy yên tâm, hai khối ngọc đồng là do lão phu năm đó trong một lần thám hiểm có được, chắc chắn chúng không phải là vật tà ma ngoại đạo.” Ông lão vừa thấy Nhậm Thanh Phong đồng ý, mặt lộ rõ vẻ vui mừng rồi bảo đảm.
“Một khi đã như vậy, tại hạ cũng đã yên tâm rồi. Nhưng sư huynh năm đó còn có được những ngọc đồng khác hay không? Nếu vẫn còn, thì đừng ngại. Hãy lấy toàn bộ ra đây, để tại hạ xem xem. Nói không chừng còn có thứ tại hạ vừa ý.” Nhậm Thanh Phong lấy ra bốn viên linh thạch trung phẩm, rồi lại thu về hai khối ngọc đồng, kế đó sắc mặt hờ hững hỏi.
Đối với việc thám hiểm mà ông lão đã nói, Nhậm Thanh Phong không hề cảm thấy kỳ lạ. Dù sao trên đại lục thiên thai, chỗ kỳ lạ cổ quái quả thực là quá nhiều. Cho nên mỗi năm đều có rất nhiều tu sỹ đi khắp nơi thám hiểm để săn tìm báu vật.
“Điều này không liên quan gì đến đệ, nếu không có việc gì khác, thì bây giờ đệ có thể rời khỏi đây được rồi đấy.” Ông lão áo xanh đón lấy linh thạch, kiểm tra tỉ mỉ, sau đó thu lại linh thạch, rồi lại ung dung ngồi lên trên chiếc ghế mây đằng sau chiếc bàn đá, lạnh lùng nói.
“Một khi đã như vậy, tại hạ xin phép cáo từ tại đây!” Nhậm Thanh Phong hơi sững người, ngay lập tức lại nở nụ cười bất lực, cuối cùng hờ hững nói. Nói dứt lời, cũng