Sau khi trải qua mấy chục ngày toàn tâm tập trung tinh thần luyện đan như thế, Nhậm Thanh Phong đáng mừng rỡ nhìn toàn bộ mấy cái bình ngọc nhỏ đựng huyết hồn đan, chợt cảm thấy bụng đói khát. Thoáng nghĩ lại, Nhậm Thanh Phong lúc này mới nhận ra thời gian mình tập trung luyện chế huyết hồn đan không ngờ bất tri bất giác đã được gần hai tháng rồi.
“Lần này chỉ sợ phải tiêu phí không ít linh thạch rồi”. Nhậm Thanh Phong tính toán một chút số ngày, không biết phải làm sao đành thở dài nói ra. Một lần luyện đan mất thời gian dài như vậy, thật sự là trước đây Nhậm Thanh Phong không có dự liệu đến.
Thu lại năm lọ nhỏ đựng huyết hồn đan, Nhậm Thanh Phong vận lên Uẩn thủy thuật, qua loa làm sạch một chút hình dáng của chính mình. Song hắn không lập tức rời đi mà quan sát đỉnh luyện đan đỏ rực ở trước mắt rồi chìm sâu vào trong suy tư.
Nếu địa hỏa linh mạch trong đỉnh đan này có khả năng hòa tan thảo dược, huyết chu, vậy nói không chừng lấy hỏa lực mạnh nhất lúc bắt đầu cũng có thể hòa tan tảng đá lớn cổ quái trong túi trữ vật của mình.
Nếu thật là như vậy, mình tiếp tục ở lại phòng luyện đan này dùng thuật thần luyện để luyện tảng đá lớn đó cho đến khi tạo thành mặt nạ có thể ngăn cản thăm dò của thần thức. Nếu vậy mình cần phải nhẫn nại chịu đói khát, tiêu tốn thêm linh thạch đổi lấy một phòng luyện khí khác. Rồi ở trong đó một lần nữa chầm chậm cân nhắc đỉnh lò luyện khí, muốn tốt hơn nhiều.
Thực ra Nhậm Thanh Phong suy nghĩ như vậy cũng là tương đối bình thường, bởi vì khí đạo đan đạo vốn là cùng nguồn, có điều trải qua rất nhiều tu sĩ ngàn vạn năm không ngừng tích lũy, thử nghiệm mới biến thành hai môn tài nghệ hoàn toàn bất đồng như ngày hôm nay.
Nhậm Thanh Phong vừa có suy nghĩ như vậy thì liềnlấy ngọc đồng ghi chép thuật thần luyện ra rồi một lần nữa xem tỉ mỉ một lúc. Khi đó hắn mới yên tâm lấy tảng đá to màu đen rất kỳ quáiquái ấy trong trúi trữ vật ra đặt ở bên chân.
Nhậm Thanh Phong vẻ mặt nghiêm túc đưa hai tay lên rồi nhanh chóng vẽ ra những thủ quyết kỳ lạ, linh khí trong không gian xung quanh nương theo đó dao động rất kỳ dị, đồng thời hai tay của Nhậm Thanh Phong phát ra mười bốn tia linh khí thuần trắng, rất nhanh đánh tới bảy cái đầu rồng phong cách cổ xưa có thể phun lửa trên lò luyện đan.
Thủ quyết: tay di động những quỹ tích theo bí quyết
Chợt nghe một tiếng “Vù vù” rít lên, kèm theo đó là một luồng hơi cực nóng tạt vào mặt, từ trong miệng bảy cái đầu rồng ấy đồng thời phun ra bảy con rắn lửa đỏ thẫmto cỡ miệng bát thô. Chúng nhanh chóng giao vào nhau tại chính giữa của đan đỉnh, sau đó chỉ nghe tiếng “thình thịch”, một đám mây lửa trắng nhạt rộng khoảng ba thước rất nhanh bay lên ở trên đỉnh đan . Tiếp đó nó lại rất nhanh tiêu tan trong hư không.
Nhậm Thanh Phong nhìn đám mây lửa màu trắng nhạt đó chợt lóe rồi biến mất , không hề uể oải mà ngược lại còn có chút hưng phấn. Nhậm Thanh Phong biết do có thủ quyết và mười tia linh khí tinh thuần của mình đánh ra nên trong miệng bảy cái đầu rồng ấy mới phun ra địa hỏa linh mạch càng dồi dào hơn, quả nhiên giống như mình đoán trước.
Cũng giống như mình đã đoán trước đó, bảy cái địa hỏa linh mạch này hội tụ lại càng trở nên nóng bỏng, càng mãnh liệt hơn, uy lực lớn tương đương với địa hỏa màu trắng nhạt từ chân hỏa linh lực của tu sỹ linh tịch sơ kỳ.
Có điều, do thế lửa quá mạnh và kỹ xảo khống chế linh lực khống chế thủ pháp của mình còn chưa đủ thành thục cho nên mới để nó bật ra bên ngoài đỉnh đan, hơn nữa còn nhanh chóng tiêu tán.
"Tin tưởng chỉ cần làm cho địa hỏa màu trắng nhạt ổn định và duy trì lâu một chút, dung luyện được tảng đá lớn này hẳn là không còn có vấn đề gì?” Nhậm Thanh Phong nhìn ngọn lửa màu đỏ đậm thỉnh thoảng thoát ra từ đỉnh đan, cũng không để ý thân thể chảy đầy mồ hôi, trong lòng vui sướng suy nghĩ.
Sau đó, Nhậm Thanh Phong cũng không dừng lại, hắn hít sâu một hơi rồi lại đánh ra mấy cái động tác tay đơn giản, nhưng thủ quyết có vẻ kỳ quái và mới mẻ, đồng thời hắn nhìn bảy cái đầu rồng trên bốn vách đỉnh đan, lại đánh ra các đạo linh khí màu trắng.
Chỉ thấy phía trước xuất hiện đám mây lửa màu trắng nhạt hình thành do bảy cái hỏa xà nhanh chóng tập hợp tại chính giữa của đỉnh đan.
Lần này đám mây lửa màu trắng nhạt không hề nhanh chóng tiêu tan trong không trung như giống trước đây mà vừa thoát ra bên ngoài đỉnh đan khoảng hai thước đã dần dần ổn định lại. Sau đó được bảy miệng đầu rồng từ đỉnh đan tiếp tục phun ra hỏa lực duy trì, nó dừng lại trong không trung trên đỉnh đan tiếp tục thiêu đốt.
Cùng lúc đó, dưới ánh lửa chiếu rọi, hai mắt Nhậm Thanh Phong khép hờ, lông mày lưỡi mác hơi nhếch, khóe miệng vểnh lên, tay nhanh chóng huy động, linh quyết nhanh mà không loạn, mấy đạo linh lực màu trắng sữa liên tục giao nhau không ngừng tiếp tục đánh tới hỏa cầu đang phun ra trên bảy cái đầu rồng ở đỉnh đan.
Cứ như vậy, sau một lát, vùng mây lửa màu trắng nhạt càng thêm ổn định, màu sắc cũng càng lúc càng càng đậm, đồng thời cũng càng ngày càng nóng bỏng hơn.
“Đúng lúc rồi, nếu tiếp tục duy trì chỉ sợ linh lực cầm cự không nổi trong thời gian dài”. Nhậm thanh Phong nhìn mây lửa đã biến thành mầu trắng sữa, hơi gật đầu, trong lòng nghĩ.
Cùng lúc đó, hai tay của Nhậm Thanh Phong vẫn không ngừng huy động linh quyết, chân trái của hắn