Chương 16: Nựu Khúc (méo mó)
"Khanh Khanh, em nấu món ăn chị thích ăn nhất, chị đã ba ngày không ăn gì rồi, ăn một chút có được không?" bưng ra món ăn vừa làm xong, Mộc Tư Linh nhìn về phía Lâm Tố Bạch luôn nằm ở trên giường, nhẹ giọng hỏi. Kể từ ngày sau khi bản thân muốn cơ thể của cô, ba ngày qua, Lâm Tố Bạch thì giống như không có tất cả cảm giác, bất luận bản thân hôn chị ấy, vuốt ve chị ấy thế nào, thậm chí một lần lại một lần muốn chị ấy, chị ấy cũng không có phản ứng gì, ngay cả bản thân nói chuyện với chị ấy, chị ấy cũng không hồi đáp, ngoại trừ uống nước ra, cả cơm cũng không ăn qua
Mộc Tư Linh thấy trong lòng rất buồn, nhưng mà nàng không hiểu, Lâm Tố Bạch tại sao phải từ chối mình như vậy, chẳng lẽ bản thân thì thật sự không bằng Hứa Kế sao? nàng rõ ràng đối với với cô rất tốt, cho dù Lâm Tố Bạch muốn mạng của nàng, nàng cũng sẽ không chút do dự cho cô, mà Hứa Kế lại làm không được, bản thân rốt cuộc có điểm nào không bằng tên đàn ông kia chứ?
Mộc Tư Linh không hiểu, càng không biết nên thế nào để Lâm Tố Bạch để ý mình, nàng bưng thức ăn đến bên miệng của Lâm Tố Bạch, tay giơ đến cứng ngắc đối phương vẫn là không có bất kì phản ứng nào, bất đắc dĩ, Mộc Tư Linh chỉ có thể đem canh nuốt một ngụm trước, rồi từ từ đưa vào trong miệng của Lâm Tố Bạch. Đây là cách duy nhất nàng có thể làm, mà nàng cũng biết, Lâm Tố Bạch chết lặng sẽ không cự tuyệt nụ hôn của bản thân nữa
Nụ hôn này thì tựa như một màn độc diễn, mà Mộc Tư Linh là người duy nhất nhập vào, nàng có chút hưng phấn liếm láp lấy cánh môi mềm mại thơm nồng của Lâm Tố Bạch, giống như đối đãi một cục kẹo trân quý không ngừng ngậm gậm cắn, rồi từ từ thả ra, rồi cắn tiếp. Nàng cảm giác được bản thân thở hỗn hển càng ngày càng nặng, càng ngày càng nhanh, sắc mặt tái nhợt của Lâm Tố Bạch cũng bị bản thân hôn đến nổi lên một ít ửng hồng
Nhìn thấy con người này nhắm mắt không nhìn mình nữa, Mộc Tư Linh có chút nóng vội đem áo ngủ của Lâm Tố Bạch cởi đi, không ngừng xoa lấy bộ ngực của cô vì gặp lạnh mà hơi đứng thẳng, cảm thấy hai điểm trước ngực đang dưới sự đưa đẩy của mình khẽ đứng lên, biến hóa như vậy để Mộc Tư Linh cảm thấy vui mừng như điên, nàng từ đầu đến cuối rất cẩn thận để ý, khi bản thân lần đầu mạnh mẽ muốn Lâm Tố Bạch, con người này bất luận bản thân khiêu khích thế nào vẫn như cũ duy trì phần chán ghét và lạnh nhạt, nhưng mà mấy ngày này, cơ thể của Lâm Tố Bạch lại rõ ràng có biến hóa
Nàng thuận thế cởi đi quần của cô, ngón tay không kịp chờ đợi sờ lên sự mềm mại trên chân tâm kia, sau khi phát hiện trong đó hơi ướt át, Mộc Tư Linh cảm thấy bụng dưới của mình nhanh chóng co quắp lên, rất nhanh cũng đem đáy quần làm ướt rồi. Khanh Khanh quả nhiên cũng là đối với mình có chút cảm giác, tuy chỉ có một chút, nhưng mà cũng đủ rồi
"Khanh Khanh, em yêu chị, em thì biết chị cũng là thích em, tuy vẫn không quá ướt, nhưng mà không sao, em ở đây đã rất ướt rồi" Mộc Tư Linh rút ngón tay lại, chậm chạp đặt lên chính thân thể của mình, sờ lấy nơi kia của nàng đã ngập lụt ướt át, Mộc Tư Linh đem ngón tay cắm vào cơ thể của mình, đem ngón tay phải kia làm đến ướt át khó coi
Nghĩ đến ngón tay này từng chạm qua chỗ đó của Lâm Tố Bạch, nàng thì hưng phấn sắp phải chết đuối, nhưng nàng biết, bản thân là vì để Lâm Tố Bạch vui vẻ, nàng không thể đụng mình trước, phải để Khanh Khanh mãn nguyện mới đúng, nhẫn nhịn khát vọng của cơ thể, Mộc Tư Linh đem ngón tay rút ra, dự định bắt đầu đụng chạm lại Lâm Tố Bạch, ai biết con người mấy ngày này cũng chưa từng có phản ứng lại đẩy mình ra, từng bước từng bước đi vào trong phòng tắm
Trong lòng cảm thấy được một tia hân hoan không có lý do, so với Lâm Tố Bạch mải mai không có phản ứng, hôm nay cô có thể từ chối mình, ngược lại cũng là tốt. Như vậy suy nghĩ, Mộc Tư Linh lần nữa đem thân thể ướt át lau sạch khô, mấy ngày này dùng khăn giấy rõ ràng nhiều hơn lúc trước rất nhiều, Lâm Tố Bạch đối với Mộc Tư Linh thì giống như là thuốc giục tình dùng không hết, mùi vị của cô, dung nhan của cô, thậm chí từng ánh mắt của cô cũng đủ để nàng ướt át
Mộc Tư Linh căn bản đếm không hết bản thân mỗi ngày muốn động tình bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần khi nàng muốn, Lâm Tố Bạch mãi mãi cũng không chịu cho nàng. Nhất là sau khi quá muốn Lâm Tố Bạch, khát vọng của cơ thể bị phóng đại cực hạn, nàng hy vọng Lâm Tố Bạch cũng có thể tiến vào mình, cho nàng sự vui vẻ vô cùng vô tận, đáng tiếc... Khanh Khanh không muốn nàng, nàng có thể mạnh mẽ muốn Khanh Khanh, lại không cách để Khanh Khanh muốn mình
Lâm Tố Bạch tắm rất lâu mới ra, hơn nữa sau khi ra ngoài cũng không nhìn Mộc Tư Linh một cái, rồi lại bắt đầu nằm lại trên giường. Thấy chị ấy không muốn để ý mình, Mộc Tư Linh tự nhiên cũng không có hứng thú ăn cơm, nàng đem món ăn không đụng qua một miếng ném vào trong thùng rác, cũng tắm rửa rồi đi ra. Nàng thấy được Lâm Tố Bạch ngủ ở chính giữa, hiển nhiên là không muốn cho bản thân chỗ lưu lại, Mộc Tư Linh đi lấy một ly sữa nóng, vỗ nhẹ Lâm Tố Bạch
"Khanh Khanh, chị cũng không ăn thứ gì, uống chút sữa rồi đi ngủ"
"Khanh Khanh, nếu như chị giận em có thể đánh em mắng em, tại sao chị không để ý em chứ?"
"Khanh Khanh, chị có phải còn đang nhớ Hứa Kế không? em từng nói, chị là người của em, em không cho phép chị nghĩ người khác nữa, bất cứ người nào cũng không thể, nếu như chị còn nhớ đến hắn, em thì sẽ đem hắn giết chết, như vậy chị..."
"Cô nói đủ rồi chưa? tôi không muốn nghe lời cô nói, cũng không muốn uống cái thứ quỷ quái này!" Lâm Tố Bạch ba ngày qua khó nói ra một câu, cô đứng lên đem sữa đánh đổ, chất lỏng có chút xíu nóng làm phỏng đến lưng