Chương 32: Đứa ngốc
Lâm Tố Bạch hôn mê hơn ba tiếng đồng hồ, mà trong thời gian này, Mộc Tư Linh cũng luôn cấp cứu ở trong phòng cấp cứu, nhìn thấy ánh đèn đỏ lấp lánh ở trên tiêu bảng của hành lang kia, Lâm Tố Bạch thật sự rất sợ hiện thực sẽ có kết quả giống như giấc mơ. Nếu như nói lúc trước còn có bận tâm, vậy thì, khi nghe qua lời nói của Tề Tĩnh Nhàn, sau khi thấy được nhật kí của Mộc Tư Linh, cô cũng không có cách lờ đi cảm giác ở trong lòng mình nữa
Mộc Tư Linh, đừng có chết
"Ở chỗ này, chính là chỗ này" trong lúc Lâm Tố Bạch hoảng thần, ở bên hành lang khác vang lên tiếng bước chân lộn xộn, cô ngẩng đầu nhìn xem, thì thấy một đám người chạy đến. Trong đó dẫn đầu là Hạ Lộ và Hứa Kế, mà phía sau ngoại trừ cảnh sát ra, cư nhiên còn có kí giả. Thấy được cảnh này, Lâm Tố Bạch khẽ cau mày, Tề Tĩnh Nhàn một bên ngược lại là thần sắc trấn định, có chút trêu chọc nhìn họ
"Cô Lâm, chào cô, tôi là đại đội trưởng của hình trinh đội của trấn Gia Hải, hôm nay có người báo án, nói cô bị người giam cầm phi pháp, và ác tâm mưu sát" nghe thấy đối phương hỏi như vậy, Lâm Tố Bạch hơi ngẩng người, còn chưa đợi cô mở miệng, cơ thể đã bị cái ôm bất chợt ôm chặt lấy
"Tố Bạch, anh thật sự rất lo lắng, em có biết em mất tích ba tháng anh tìm em rất lâu không. Anh thật sự không ngờ được Mộc Tư Linh là người như vậy, cư nhiên...cư nhiên đối với em làm ra chuyện này" người nói là Hứa Kế, mà bộ dạng của hắn lúc này xác thực rất tiều tụy, nhưng mà, Lâm Tố Bạch kinh ngạc phát hiện, trong lòng mình một chút ấn tượng đối với Hứa Kế, đã theo thời gian ba tháng từ từ phai nhạt, thậm chí khi hắn ôm mình, khí tức trên người hắn để cô không khỏi cảm thấy khó chịu
"A Kế, cám ơn anh, và Hạ Lộ, nhưng mà chuyến này đến, có thể phải để mọi người thất vọng rồi" Lâm Tố Bạch vừa nói lời này, toàn cảnh chỉ có một mình Hạ Lộ trầm mặt. Tối nay khi cô và tất cả mọi người đuổi đến biệt thự, lại phát hiện Lâm Tố Bạch và Mộc Tư Linh sớm đã không thấy tung tích, mà trong phòng cũng được thu dọn sạch sẽ, hoàn toàn không để lại bất cứ chứng cứ nào. Trằn trọc trở mình đi tới đây, Hạ Lộ vốn cho rằng Lâm Tố Bạch có thể làm người bị hại chỉ khống Mộc Tư Linh, nhưng mà bây giờ cô nói những lời này là ý gì? nuốt lời?
"Chị Bạch, chị có ấm ức gì thì nói với cảnh sát, Mộc Tư Linh ba tháng này nhất định giày vò chị không ít. Loại người như cô ấy, là sẽ không buông tha chị" Hạ Lộ đến gần Lâm Tố Bạch, ôm cô an ủi cô, lại ở bên tai cô nói thầm. Nghe thấy lời của cô ấy, nghĩ đến cô ấy cho mình thuốc độc xém chút hại chết Mộc Tư Linh, mà đối phương lúc này còn đang cấp cứu ở trong phòng cấp cứu, Lâm Tố Bạch nhìn lấy Hạ Lộ, chợt cảm thấy con người này trở nên xa lạ rất nhiều
Cô luôn cảm thấy, Hạ Lộ cứu mình là có mưu đồ khác, mà ý đồ của cô ấy ở lúc vừa nhìn dường như đã biểu hiện rất rõ, cô ấy muốn Mộc Tư Linh chết, muốn Mộc gia rớt đài?
"Cô Lâm, xin hỏi cô có phải bị người hiềm nghi cô Mộc Tư Linh giam cầm phi pháp không?" thấy Lâm Tố Bạch trầm mặt không nói, cảnh sát hỏi lại lần nữa, Lâm Tố Bạch lúc này mới ngẩng đầu, nhàn nhạt cười xuống. "Không có, cô ấy không có phi pháp giam cầm tôi, chúng tôi chỉ là đang chơi trò chơi mô phỏng giam cầm, mà cô ấy, là người yêu của tôi"
"Cô Lâm, cô phải rõ, tùy ý ngụy tạo sự thật, thuộc về gây cản trở công vụ của cảnh sát, một khi chứng thực, cô cũng sẽ bị dính líu"
"Lời tôi nói đều là thật, chúng tôi vốn dĩ thì dự định làm như vậy, qua mấy ngày nữa còn muốn ra nước ngoài đăng kí kết hôn, chẳng lẽ cảnh sát đối với đời tư của người khác cũng muốn điều tra rõ hỏi kỹ lưỡng?"
Lâm Tố Bạch cười nói, mà Hạ Lộ và Hứa Kế ở một bên càng là tối mặt, thấy Hạ Lộ sống