Rất lâu sau đó Kê Thanh Bách đều suy nghĩ, vì sao Minh Hoàn lại đi tới bước đường này.
Hắn không nghĩ ra, đã ở trên núi Tuyệt Đỉnh rồi, vì sao những kẻ lòng tham vô đáy trong thế gian còn có thể tìm được Thánh Yêu, hơn nữa còn lấy được máu của Kim Diễm Sí Phượng ngay dưới mí mắt hắn.
Nam Mô nói ác ý khó tan, Kim Diễm Sí Phượng vốn không phải loại hiền lành gì, nó hận chúng sinh cũng là có lý do cả. Nhưng Minh Hoàn lại có chấp niệm, đây là chuyện Kê Thanh Bách không sao ngờ tới.
Không biết Hầu phủ Tống thị còn bao nhiêu người sống, hoặc là nói, không còn kẻ nào không bị Minh Hoàn khống chế. Kê Thanh Bách cũng không nắm chắc điều gì, hắn không chắc Trường Sinh có thể chống đỡ qua ngày không. Nếu bây giờ hắn bỗng dưng xông tới đó, cũng không thể nào lấy máu đầu tim của Thánh Yêu ra được. Nhưng hiện giờ không tới, có lẽ ngày sau, chờ đợi hắn chỉ là một đống xương trắng của Trường Sinh.
Kê Thanh Bách chờ đợi hai tối trên tường nhà Hầu phủ, ra ra vào vào nhìn thấy không ít thứ không biết có còn là người không.
Đêm đen gió lạnh, có kẻ đi tuần tra các góc tường. Kê Thanh Bách lạnh lùng quan sát, thấy thứ này giống như yêu vật “Bùn đất” ngày hôm đó, hắn còn ngửi thấy mùi máu tanh thoảng trong gió, cau mày buồn nôn.
Đến chiều tối ngày thứ ba, Kê Thanh Bách quyết định ra tay trước.
Hắn nhân dịp Hầu phủ có ít người nhất, khống chế hồn phách của một nữ hầu. Đối phương dẫn hắn đi trong sân sau, đến một căn phòng trong vườn hoa phía đông.
Kê Thanh Bách ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc.
Trong phòng truyền tới tiếng ho khan kìm nén đứt quãng, Kê Thanh Bách giật thót tim, sau đó lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nữ hầu vẫn ngẩn người đứng bên cạnh, Kê Thanh Bách cử động đầu ngón tay, nàng ta dịu dàng cất tiếng nói: “Trường Sinh thiếu gia, nô tỳ vào hầu hạ ngài.”
Một lát sau Trường Sinh mới lên tiếng đáp lại: “Không cần.”
Nữ hầu kiên trì nói: “Thánh Yêu đại nhân đã căn dặn rồi, ngài đừng làm khó ta.”
Trường Sinh mất kiên nhẫn, từ chối: “Bây giờ hắn không có mặt, ngươi không cần vào.”
Hắn ta vừa nói dứt lời thì cửa phòng bị đẩy ra, bóng dáng Kê Thanh Bách vừa xuất hiện Trường Sinh đã mở to mắt, vừa mừng vừa sợ hô lên: “Sư phụ?!”
Kê Thanh Bách gật đầu, lệnh cho nữ hầu đóng cửa. Hắn quan sát xung quanh, đúng là Minh Hoàn đã bố trí kết giới.
Trường Sinh nằm ở góc trong cùng trên giường gỗ đỏ, nhìn qua thì khí sắc cả người có vẻ không tệ.
“Mấy ngày nay con cảm thấy thế nào?” Kê Thanh Bách không dám liều lĩnh tiến lên trước, chỉ hỏi.
Trường Sinh biết hắn đang lo lắng điều gì, mà hắn ta cũng không thể xuống khỏi giường, chỉ có thể an ủi nói: “Con không sao, để sư phụ lo lắng rồi.”
Kê Thanh Bách trầm ngâm chốc lát, lại hỏi: “Máu đầu tim thì sao?”
Trường Sinh nghe thấy mấy chữ này vẻ mặt hơi phức tạp, hắn ta chậm rãi nói: “Mỗi ngày Minh Hoàn đều cho con uống máu, tối nay uống nốt lần cuối cùng là con không sao rồi.”
Kê Thanh Bách không lên tiếng, một lúc lâu sau hắn mới thở dài nói: “Con phải ngoan ngoãn uống nó, đừng ngang bướng, nếu không sẽ không sống được đâu.”
Trường Sinh không phản bác, hắn ta nhìn Kê Thanh Bách, bỗng nhiên nói: “Sư phụ muốn giết đệ ấy sao?”
Kê Thanh Bách nghiêng mặt đi, không nhìn đồ đệ của hắn, nói nhỏ: “Kim Diễm Sí Phượng đã tạo ác nghiệp, vì chúng sinh trong thiên hạ, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Năm vụ án diệt môn thảm thiết, hơn trăm mạng người đều có liên quan tới nó.” Kê Thanh Bách ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Nay Hầu phủ Tống thị đã trở thành con rối của nó, nó còn muốn giam giữ con ở nơi này.”
Hắn cắn răng nói: “Vẫn do ta quá mềm lòng.”
Trường Sinh cười khổ nói: “Sao có thể trách sư phụ. Do năm xưa con khăng khăng làm theo ý mình, muốn cứu đệ ấy.”
Kê Thanh Bách lắc đầu, hắn không muốn nói thêm nữa, vì Minh Hoàn có thể trở về bất cứ lúc nào. Lần trước đánh chính diện một lần, Thánh Yêu đã không còn là yêu quái nhỏ yêu lực yếu ớt nữa. Kê Thanh Bách không nắm chắc hắn có thể giết chết nó hay không, nhưng ít nhất cũng phải cứu được Trường Sinh trở về.
Kê Thanh Bách để nữ hầu ở lại bên cạnh Trường Sinh, hắn nhảy ra khỏi tường cao của Hầu phủ, chuẩn bị đến tối thì hành động.
Cách Hầu phủ hai con phố có một quán trà, Kê Thanh Bách thay đổi ngoại hình ngồi trên lầu hai. Hắn khống chế hồn phách nữ hầu kia, tương đương
với việc nửa người phụ thể, hầu hạ bên cạnh Trường Sinh.
Kê Thanh Bách vừa uống trà vừa mở mắt hồn ra, thông qua thị nữ quan sát hoàn cảnh xung quanh. Trường Sinh uống xong thuốc thì đi ngủ, nhưng có lẽ vì máu đầu tim nên hắn ta ngủ không quá yên ổn.
Kê Thanh Bách “Nhìn” một lát, im lặng canh giữ trong phòng. Không biết đã qua bao lâu, sân trước truyền tới tiếng động, nữ hầu nhìn ra ngoài, Minh Hoàn mặc y phục màu vàng bước vào trong sân.
Trường Sinh mở mắt ra, hắn ta trông như chưa từng ngủ vậy, tỉnh táo nhìn người tới.
Minh Hoàn thu lại kết giới.
Nó ngồi ở mép giường, nắm lấy cổ tay Trường Sinh, giọng điệu vẫn thoải mái như thường: “Hôm nay huynh cảm thấy thế nào?”
Trường Sinh dửng dưng đáp: “Hết đau rồi.”
Minh Hoàn gật đầu, nói: “Buổi tối huynh có muốn ăn gì không?”
Trường Sinh cười mỉa mai: “Uống máu của ngươi rồi còn có hứng ăn uống?”
Động tác nắm cổ tay hắn ta của Minh Hoàn hơi khựng lại, nó híp mắt, không tỏ vẻ gì. Trường Sinh không tránh được, cổ tay bị bóp đau tái mặt cũng không hé răng nửa lời.
“Lúc huynh bướng làm người khác ghét thật đấy.” Minh Hoàn lạnh nhạt nói: “Sư phụ chưa từng nói với huynh sao?”
Trường Sinh thấy nó còn có mặt mũi nhắc tới Kê Thanh Bách thì cơn tức kìm nén trong lòng suýt bùng nổ ra ngoài, căm hận nói: “Những gì sư phụ dạy ngươi, ngươi đã quên hết rồi sao?!”
Minh Hoàn bình tĩnh nhìn hắn ta, bỗng dưng bật cười: “Ta không có lỗi với hai người. Chỉ cần sư phụ bằng lòng, ta cũng có thể cho người máu đầu tim của ta.”
Trường Sinh thấy nó càng nói càng quá đáng, dứt khoát nhắm mắt lại không để ý nó nữa.
Minh Hoàn vuốt ve cổ tay bị nó bóp đỏ, tiếp tục nói: “Huynh nghĩ núi Tuyệt Đỉnh là nơi tốt đẹp sao? Người của các đường cũng nhìn chằm chằm máu của ta. Sư phụ thiên phú hơn người, trăm năm qua phái Nguyệt Thanh chỉ có mình người đột phá Huyền Cảnh, huynh nghĩ người khác sẽ cam tâm? Máu của ta có thể giúp võ tu bình thường tăng miễn phí một trăm năm tu vi. Vì một giọt máu của ta, bọn chúng có thể chém giết lẫn nhau, khi sư diệt tổ.”
Trường Sinh sợ hãi nhìn nó, chỉ cảm thấy e là nó điên rồi.
Minh Hoàn nói tiếp: “Vì muốn đưa hai người rời khỏi nơi ăn thịt người đó nên ta mới ra hạ sách này. Sư huynh, huynh không hiểu ta sao?”
Trường Sinh cảm thấy buồn cười, cắn răng nói: “Ngươi nhốt ta ở đây, còn muốn lấy ta làm mồi nhử sư phụ tới, ngươi nói dối nhiều như vậy, ta tuyệt đối không tin lời ngươi!”
Minh Hoàn thôi cười, nó đột nhiên nhìn về phía nữ hầu đứng một bên, hỏi: “Hôm nay có ai tới đây không?”
Nữ hầu sửng sốt, sau đó lập tức cúi đầu trả lời: “Không.”
Mình Hoàn “Ừ” đáp lại, nó đứng dậy, nghiệp hỏa bỗng dưng bùng cháy trong lòng bàn tay. Trường Sinh tái mặt, vừa hô lên “Cẩn thận!” thì nghiệp hỏa đã biến thành đao, lưỡi đao sắc bén bổ về phía nữ hầu.
Kê Thanh Bách che lại mắt trái, ly trà trên tay rơi xuống đất vỡ tan. Tiểu nhị trong quán sợ hết hồn, vội vã tiến lên hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Kê Thanh Bách đau đến không nói nên lời, huyệt thái dương giật lên đau nhức. Phải qua một lúc lâu hắn mới miễn cưỡng khôi phục.
Đang lúc muốn đứng thẳng dậy thì bên cạnh bỗng dưng xuất hiện một người, ôm hắn vào trong ngực.
Một bên mắt của Kê Thanh Bách không nhìn thấy gì, chỉ có thể dùng bên mắt còn lại nhìn người tới.
Nam Mô cúi đầu, lẳng lặng nhìn hắn. Một lúc lâu sau y mới hơi bất đắc dĩ nói: “Ta vừa không có mặt, ngươi lại gây họa cho ta.”